"Ông nội.
.
.
.
.
."
Sắc mặt Lạc Tuyết lại càng tái nhợt hơn nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Ông nội, cháu xin ông, số tiền này coi như cháu mượn của ông, sau này cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại cho ông gấp mười!"
Con gái Lạc Vũ Tâm là tất cả đối với cô.
Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé thì cô cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa.
"Trả? Cô lấy gì để trả đây? Dựa vào mấy đồng lương rách nát đó à? Hay là dựa vào tên phế vật này?"
Giọng điệu của Lạc Vinh Quang đầy vẻ khinh thường, không hề có chút cảm xúc nào!
"Cút đi! Lạc Tuyết, nếu tôi không gật đầu thì cô sẽ không thể lấy được bất kỳ đồng bạc nào ở nhà họ Lạc đâu”.
Những lời này vừa nói ra, giống hệt như sét đánh ngang tai Lạc Tuyết, trên mặt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Hai mắt cô trở nên mờ mịt, người đứng không vững, liền ngã nhào xuống đất!
Ngay thời khắc mấu chốt, một đôi bàn tay đã kịp thời đỡ lấy eo cô.
Sở Bắc không biết mình đã đến bên cô từ lúc nào, nhưng anh đã đỡ lấy cơ thể đang ngã nhào của cô.
"Tiểu Tuyết, không cần cầu xin ông ta! Anh sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, đảm bảo con gái em không sao! Anh đảm bảo!"
Giọng của Sở Bắc vô cùng chân thành.
Đây là lần thứ hai anh hứa với Lạc Tuyết.
Anh nói được thì nhất định sẽ làm được!
Nhưng Lạc Tuyết vốn đang sợ hãi, ngay sau khi nghe thấy liền ngã quỵ xuống đất.
"Anh đảm bảo sao? Anh lấy gì để đảm bảo đây? Anh có biết chi phí phẫu thuật của con bé là bao nhiêu không? Anh có biết con bé bị gì không? Anh không biết gì thì làm sao có thể đảm bảo được? Sở Bắc, anh thật làm tôi quá thất vọng!"
Lạc Tuyết lại lần nữa bật khóc, trông vô cùng thương cảm.
Những oán hận đối với người đàn ông này suốt năm năm qua dường như lại lần nữa bùng phát.
"Tiểu Tuyết, tin anh đi!"
Giọng Sở Bắc trầm xuống, mang theo cảm giác áy náy.
Món nợ năm năm không thể chỉ một hai câu mà có thể bù đắp được.
Sở Bắc sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ cần cho anh một cơ hội mà thôi!
Anh chỉ cần cơ hội để bù đắp mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Sở Bắc, Lạc Tuyết cũng sững ra một lúc.
Lý trí nói với cô rằng người đàn ông trước mặt cô không có gì cả.
Anh ta đang nói dối mà thôi.
Nhưng giọng nói của người đàn ông này lại vô cùng kiên định.
Có gì đó rất tự tin!
Anh ấy là bố của con gái mình, đương nhiên sẽ không thể lấy tính mạng con bé ra đùa đúng không?
"Được, tôi sẽ tin tưởng anh lần nữa, tốt hơn hết anh đừng để cho tôi phải thất vọng!"
Lạc Tuyết lau nước mắt!
Cô không hoàn toàn tin tưởng Sở Bắc, nhưng nào còn lựa chọn chứ?
Cô chỉ có thể hy vọng sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.
"Được rồi, việc không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải đến bệnh viện ngay!"
Thực ra Sở Bắc còn lo lắng hơn cả cô.
Một là lo cho bệnh tình của con gái, hai là con bé đã bốn tuổi rồi.
Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cô bé!
Anh thậm chí còn muốn bay thẳng đến trước mặt con gái mình.
Con gái đang cấp cứu, Lạc Tuyết còn không kịp thay quần áo, chỉ khoác đại chiếc áo ngoài rồi vội vàng đưa Sở Bắc đi khỏi!
"Chà, đám cưới vẫn chưa kết thúc, cô dâu của chúng ta định đi đâu đây?"
"Sở Bắc? Sao cậu lại ở đây?"
Ngay khi cả hai vừa đến cửa đã chạm phải mặt Lạc Mai và Lý Nham!
Lý Nham vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, trông vô cùng tự mãn.
Còn khuôn mặt Lạc Mai lại đỏ bừng.
Ả ta trông căng tràn quyến rũ, giống như vừa mới được ‘dưỡng ẩm' xong vậy.
Lúc này, cả hai đều đang nhìn Lạc Tuyết và Sở Bắc với vẻ kinh ngạc.
"Chậc chậc, thằng nhóc cậu còn chưa chết sao? Còn mặt mũi tới tận đây cơ à? Da mặt dày như vậy coi như cũng được diện kiến rồi!”
Lý Nham chặn eo Lạc Mai lại, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích, miệng cười như không.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Lạc Tuyết lập tức nhíu mày.
Cô không hề có chút thiện cảm nào với người chị họ này!
Cho nên cô mới định cúi đầu đi qua, nhưng Lạc Mai lại không chịu để cô đi, vẫn đứng chặn ngay đó.
"Lạc Tuyết, gặp mặt nhau còn không chào lấy một câu! Nếu trở thành bà La rồi thì sẽ coi thường tôi mất? Nhưng mà, hôn lễ còn chưa kết thúc kia mà? Cô đi đâu thế?"
Lạc Mai ngạo mạn ngẩng đầu lên, nói với vẻ không hề có chút khách sáo nào.
"Lẽ nào tìm một tên đàn ông thô tục như này sao? Chẳng lẽ là tên mù hôi thối này à? Chậc chậc, khẩu vị của cô cũng độc đáo thật đấyị!"
Lạc Mai bày ra vẻ chán ghét, Lý Nham bên cạnh cũng cười hùa theo.
"Ai mà biết được, chẳng phải một con tiện nhân sẽ hợp với một tên mù hơn sao? Tôi chỉ không biết liệu La Huy đó sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này nhỉ! Bị cắm sừng trong ngày cưới trọng đại à, nghĩ thôi cũng thấy thú vị!"
Cả hai kẻ đánh trống người thổi kèn, mỉa mai không chút kiêng dè.
La Tuyết siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cố hết sức để nước mắt không rơi.
Mặc dù cô và Lạc Mai đều là con cái của nhà họ Lạc, nhưng vì bố mất sớm nên cô không được nhà họ Lạc yêu mến.
Kể từ khi sinh con ngoài giá thú cách đây năm năm, cô lại càng trở thành đối tượng bị nhà họ Lạc coi thường.
Và Lạc Mai chính là một trong số đó, thậm chí còn là người quá đáng nhất.
Còn cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn!
Mấy năm qua, cô cũng đã quen với điều đó.
Bây giờ bệnh tình của con gái cô mới là quan trọng nhất.
"Mẹ kiếp, con tiện nhân, không nghe thấy tôi đang nó chuyện với cô sao? Điếc à?"
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng!
Sự nhẫn nhịn của Lạc Tuyết lại đổi lấy những lời nói càng quá đáng hơn của Lạc Mai.
"Chậc chậc, tôi nghĩ con nhỏ này đã bị cậu chủ La bỏ rồi nhỉ? Nhưng cũng đúng thôi, một con góa phụ hôi hám còn mang theo con riêng thì vào nhà họ La được mới là lạ".
Trên mặt Lý Nham tràn đầy vẻ khinh thường.
"Đúng vậy, nhưng cũng có một vài con tiện nhân không được dạy dỗ đàng hoàng, nên phải dạy dỗ lại cho tốt mới được!"
Lạc Mai tỏ ra trịch thượng, ánh mắt đầy sự thâm độc, vừa nói vừa tát vào mặt Lạc Tuyết.
"Tôi lấy thân phận làm chị, hôm nay tôi phải dạy cho cô biết thế nào là lễ độ!"
Đối mặt với cú tát này, Lạc Tuyết vô thức nhắm mắt lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Năm năm bị áp bức khiến cô đã quen với việc không phản kháng, mà chỉ âm thầm chịu đựng.
Nhưng sau một lúc, cơn đau như cô nghĩ lại không hề ập đến.
Lạc Tuyết trố mắt ra ngạc nhiên!
Cô chỉ nhìn thấy bàn tay phải của Lạc Mai đang cách mình vài cm.
Nhưng không thể nào tiến gần lại nữa!
Sở Bắc đứng ở phía trước chống tay phải, còn tay trái lại đang bắt lấy tay của Lạc Maii.
Gương mặt anh bình thản nhìn ra phía xa, không hề có chút lay động.
"Sở Nam, tên khốn, mày dám ngăn tao à?"
Lạc Mai trợn to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, lập tức chửi mắng.
"Tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không? Năm năm qua, mày ăn bám nhà tao, ở nhà tao, mày cũng chỉ là một con chó gia đình tao nuôi mà thôi! Hôm nay mày còn dám cản tao à, làm phản rồi đúng không!”
"Thằng súc sinh, nếu mày còn không thả tao ra, tao......"
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên!
Giọng của Lạc Mai lập tức dừng lại.
Sau đó cả người ả xoay ba vòng rồi ngã nhào xuống đất.
Trên má phải hiện lên vết tát đỏ như máu rất rõ ràng, trông vô cùng đau đớn.
"Mày, mày, mày......"
Lạc Mai trợn to hai mắt, không thể nói hết thành câu.
Cả người ả ta hoàn toàn choáng váng!
Năm năm qua, Sở Bắc đã rất ngoan ngoãn.
Ả nói đông thì Sở Bắc không hề dám đi tây, thậm chí còn ngoan hơn cả chó!
Nhưng bây giờ, anh không chỉ dám ngăn cản ả ta, mà còn dám ra tay ư?
"Aaa! Sở Bắc, tao sẽ chặt tay của mày!"
Toàn bộ sảnh khách sạn ngay lập tức vang vọng khắp tiếng la hét của Lạc Mai!.