Dù chỉ qua giọng nói, nhưng Sở Bắc vẫn có thể tưởng tượng được, Lạc Vinh Quang ở đầu dây bên kia đang tức tối đến mức nào.
“Không phải tôi muốn thế nào, mà là ông đấy!”
Sở Bắc bình thản đáp lời.
“Nếu ông thật sự muốn Tiểu Tuyết quay về thì hãy làm gì đó để tỏ thành ý đi, không thì miễn bàn!”
Dứt lời, Sở Bắc không chút do dự mà ngắt máy luôn.
…
“Thằng chết tiệt này! Đúng là tức muốn chết mà!”
Tiếng quát tháo của Lạc Vinh Quang vang vọng trong phòng khách của nhà họ Lạc.
Thấy Sở Bắc dám cúp máy trước, ông ta đã bùng lửa giận.
Lúc này, ông ta chỉ muốn đập vỡ chiếc điện thoại ngay lập tức.
“Bố ơi, giờ phải làm sao ạ?”
“Đúng đấy ông, Sở Bắc và Lạc Tuyết thật là quá đáng, đến lời ông nói mà cũng dám bỏ ngoài tai!”
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ở bên cạnh cũng sợ đến mức run rẩy.
Nhưng họ vẫn cứng miệng đổ lỗi cho người khác được.
“Hừ, hai bố con anh còn dám lên tiếng à?”
Lạc Vinh Quang quay ngoắt lại rồi lườm hai bố con nhà kia.
Ánh mắt hình viên đạn ấy khiến hai bố con Lạc Mai giật bắn mình.
“Không tại bố con anh thì chuyện đâu đến nỗi này? Bây giờ thì hay rồi, thấy tự cầm đá đập xuống chân mình chưa?”
“Vô dụng, toàn một lũ ăn hại!”
Lạc Vinh Quang lại giận dữ gào lên như đã phát điên.
Bây giờ, ông ta mới biết hoá ra Lạc Mai đã cướp hợp đồng của Lạc Tuyết.
Sau đó, bố con ả ta còn đề xuất với ông ta đuổi việc Lạc Tuyết.
Lúc ấy, ông ta cứ nghĩ không có vấn đề gì nên đã đồng ý ngay.
Ai ngờ đâu, bây giờ sự việc lại thành ra thế này chứ!
Họ đuổi Lạc Tuyết đi thì dễ, nhưng mời cô quay lại làm việc thì e rất khó.
Nhất là còn vướng tay Sở Bắc kia.
Vừa nhớ lại lời nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Vinh Quang lại tức điên lên.
“Bố, chúng con cũng không ngờ lại thành ra thế này! Tất cả là tại thằng Sở Bắc, nhất định nó đã dùng chiêu ly gián!”
Lạc Viễn Hà không cam tâm, vẫn cãi cố.
Lạc Mai cũng bực tức phụ hoạ theo: “Đúng đấy ạ! Còn chuyện hợp đồng, chắc chắn Lạc Tuyết đã dùng thủ đoạn không trong sạch nào đó thì mới ký được, nếu không sao tổng giám đốc Lý chỉ làm việc với một mình nó chứ?”
Vừa nghĩ tới chuyện này, Lạc Mai đã nổi giận.
Ả ta không ngờ lại có ngày mình bại dưới tay của Lạc Tuyết.
“Hừ! Bây giờ nói mấy lời này thì có ích gì?”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi lườm bố con Lạc Mai.
“Nếu trong ngày hôm nay, hai bố con anh không gọi Lạc Tuyết về được, thì tất cả chúng ta sẽ xong đời hết!”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai trầm mặc.
Không phải họ đã chịu khuất phục, mà đây chính là sự thật.
“Bố ơi, hay thôi mình đi xin lỗi con bé một tiếng ạ?”
Lạc Viễn Hà nghiến răng, bất đắc dĩ đành thoả hiệp.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng mời Lạc Tuyết quay lại công ty làm việc.
Cứ giải quyết xong vụ hợp đồng rồi tính tiếp.
Nếu không, họ còn chưa giải quyết xong một Dương Xuyên thì lại tới Lý Hải Đông nữa.
Có đến mười nhà họ Lạc cũng không làm gì được mất.
“Hừ, cùng lắm thì con cũng sẽ đi!”
Lúc nói ra câu này, Lạc Mai tỏ vẻ vô cùng hậm hực.
Bắt ả ta đi xin lỗi Lạc Tuyết, cảm giác này còn khó chịu hơn chết.
Thấy thế, sắc mặt của Lạc Vinh Quang mới dịu đi một chút.
Theo ông ta thấy thì chỉ cần hai bố con Lạc Viễn Hà đi xin lỗi là đã nể mặt Lạc Tuyết lắm rồi.
Chắc chắn Lạc Tuyết không còn cớ gì để từ chối nữa.
“Bố con anh biết vậy là được rồi, chỉ mong con bé Lạc Tuyết biết điều một chút!”
Lạc Vinh Quang trừng mắt nhìn hai bố con Lạc Mai rồi lại lấy điện thoại ra.
…
“Sở Bắc, cậu làm gì thế hả?”
Tại căn biệt thự.
Thấy Sở Bắc ngắt máy, Chu Cầm trợn mắt rồi gào ầm lên.
“Cậu có biết đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta không? Cậu chẳng những vứt cơ hội ấy đi, mà còn đắc tội với ông cụ nữa!”
“Nếu ông ấy trách tội thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?”
“Đúng là cái đồ sao chổi!”
Chu Cầm giơ tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua.
Hễ nghĩ tới chuyện Sở Bắc vừa làm là bà ta như muốn bốc hoả.
Lạc Tuyết ở bên cạnh chỉ biết thở dài, ngoài ra không nói một câu gì cả.
Dù cô cũng thấy hơi tiếc nuối, nhưng những người kia đã bắt cô phải chịu nhiều ấm ức như vậy thì sao cô có thể dễ dàng cho qua chuyện chứ?
Sở Bắc làm như vậy cũng không hẳn là sai.
Nghe thấy những lời mắng chửi của Chu Cầm, Sở Bắc hoàn toàn không để tâm.
Anh không giải thích, cũng không phản bác.
Không phải điều gì cũng nhất thiết phải nói ra.
Lạc Vinh Quang ức hiếp người khác quá đáng như vậy, sao anh dễ nuốt trôi được cục tức ấy chứ?
Ngoài ra, anh còn muốn xem Lạc Tuyết sẽ có chọn lựa thế nào.
“Sao? Tôi mới nói có mấy câu mà cậu định giở mặt rồi hả?”
Thấy Sở Bắc không nói gì, Chu Cầm càng điên tiết hơn.
“Bây giờ, cậu đã đắc tội với ông nội Lạc Tuyết rồi, con bé không thể quay về công ty được nữa, cậu tính sao đây?”
“Hay loại vô dụng như cậu định ra ngoài kiếm tiền về nuôi cả cái nhà này?”
Chu Cầm tức muốn điên lên, trong lòng thấy vô cùng căm ghét Sở Bắc.
Thấy thế, Sở Bắc vẫn im lặng, còn Lạc Tuyết thì không thể làm ngơ tiếp được nữa.
Cô vừa định lên tiếng khuyên nhủ mẹ mình mấy câu thì điện thoại đã đổ chuông.
Thấy là ông nội gọi tới, Lạc Tuyết lập tức ngẩn ra, nhiều suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu cô.
“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Mau nghe máy đi, chưa chắc ông con đã nổi giận đâu!”
Chu Cầm mừng thầm, giục Lạc Tuyết nghe máy.
Lạc Tuyết mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó liếc nhìn Sở Bắc rồi mở loa ngoài lên.
“Tiểu Tuyết, ban nãy ông hơi quá lời, cháu đừng để bụng nhé!”
Giọng nói của Lạc Vinh Quang lại vang lên.
Dù giọng nói của ông ta đã dịu hơn, nhưng vẫn chưa hết tức giận!
Lạc Tuyết và Chu Cầm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mừng thầm rồi thở phào một hơi.
“Ông ơi, cháu không để bụng đâu ạ!”
Lạc Tuyết lắc đầu rồi khẽ đáp lời.
“Thế thì tốt! Cháu yên tâm, khi nào cháu về công ty, nhất định ông sẽ bắt bác cả và Lạc Mai xin lỗi cháu”.
“Như thế, cháu đã hài lòng chưa?”
Trong lúc cấp bách, Lạc Vinh Quang không vòng vo nữa mà đưa ra điều kiện luôn.
“Dạ? Chuyện này…”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết có vẻ ngạc nhiên.
Đến Chu Cầm cũng há hốc miệng, rõ ràng không ngờ Lạc Vinh Quang lại nói vậy.
Với tính cách kiêu căng của hai bố con nhà đó mà họ lại chịu hạ mình xin lỗi Lạc Tuyết ư?
Lạc Tuyết nhất thời ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào.
Còn Sở Bắc chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Họ xin lỗi là đúng, cướp hợp đồng của người khác có thể ngồi tù như chơi đấy!”
“Sở Bắc, cậu có ý gì hả?”
Nghe thấy giọng của Sở Bắc, Lạc Vinh Quang lập tức lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc thản nhiên lắc đầu: “Ý gì đâu, tôi chỉ muốn nhắc ông là không chỉ có họ mới cần xin lỗi Tiểu Tuyết thôi đâu”.
“Sở Bắc, anh…”
Biết Sở Bắc định nói gì, Lạc Tuyết muốn ngăn cản, nhưng đã muộn.
“Sở Bắc, cậu đang nói gì thế hả? Láo quá rồi đấy!”
Quả nhiên, Lạc Vinh Quang nghe thấy vậy xong là bùng nổ ngay.
“Sao? Cậu còn định bắt tôi xin lỗi nữa chắc? Cậu hỏi Lạc Tuyết xem, con bé có dám nhận lời xin lỗi của tôi không?”
Nghe thấy giọng nói giận dữ của Lạc Vinh Quang, Lạc Tuyết và Chu Cầm đều tái mặt.
Chỉ có Sở Bắc vẫn bình thản như thường rồi nở nụ cười chế nhạo.
“Xem ra, ông còn nhiều tính toán lắm!”
“Bố con nhà kia chỉ cướp hợp đồng của Tiểu Tuyết thôi, còn ông mới là người đuổi việc cô ấy!”
“Ông nghĩ mình không cần xin lỗi ư?”.