“Cậu, cậu…”
Lạc Vinh Quang ở đầu dây bên kia gần như tức không thở ra hơi.
Thậm chí, ông ta còn nói không nên câu, mà chỉ thở phì phò.
Thấy thế, Lạc Tuyết và Chu Cầm đều ngây ra.
Họ không ngờ, sự việc lại đến mức này.
Nhất là Chu Cầm, ánh mắt bà ta nhìn Sở Bắc như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhưng lại không dám nói một câu.
Sợ Lạc Vinh Quang phát hiện bà ta cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này thì lại tai bay vạ gió.
“Sở Bắc, cậu là cái thứ không biết điều! Dám bắt tôi xin lỗi ư? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói tức giận của Lạc Vinh Quang.
Đến Lạc Tuyết cũng có thể nghe ra vẻ giận dữ ấy.
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên, cô thấy ông nội mình phẫn nộ như vậy.
Ngày xưa, dù khi cô không chồng mà chửa thì Lạc Vinh Quang cũng chỉ mắng đúng một câu là hư hỏng thôi.
“Hậu quả gì thì tôi không biêt, nhưng nếu ông không đến xin lỗi thì tập đoàn Lạc Thị sẽ ra sao thì ông là người hiểu rõ hơn ai hết!”
Sở Bắc mỉm cười hờ hững, dứt lời, anh lại cúp máy luôn.
Mặt anh không chút biểu cảm, như thể mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến anh cả.
“Xong rồi, xong thật rồi!”
Thấy Sở Bắc tiếp tục ngắt máy của Lạc Vinh Quang, mặt Chu Cầm cắt không còn một giọt máu.
Trong lúc rối bời, bà ta còn quên luôn việc trách mắng Sở Bắc.
Còn Lạc Tuyết thì vẫn ngẩn ra, nhưng ánh mắt cô nhìn Sở Bắc đã trở nên phức tạp.
Sở Bắc, anh làm vậy là đang ép tôi sao?
…
“Thằng khốn Sở Bắc, chết tiệt!”
Ở đầu dây bên kia, thấy mình lại bị tắt máy trước thêm lần nữa, Lạc Vinh Quang tức đến mức nghẹn họng, trong cơ tức giận, ông ta đã đập vỡ nát chiếc điện thoại.
“Thằng Sở Bắc chết tiệt, đáng hận!”
Lạc Vinh Quang giận run người, nhưng hơn hết là sự hối hận.
Năm năm trước, không phải chính ông ta đã sơ suất để Sở Bắc bước chân vào nhà họ Lạc hay sao?
Nếu không thì bây giờ đâu có nhiều chuyện phiền toái đến vậy?
“Ta hận nó, khụ khụ…”
Lạc Vinh Quang ngửa cổ lên hét to, sau đó ho khù khụ suýt tắt thở.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai chỉ biết trơ mắt ra nhìn, chứ không dám khuyên nhủ dù chỉ một câu.
Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Lạc Viễn Hà thấy bố mình giận dữ đến vậy.
Dù ngoài mặt hai bố con Lạc Mai rất thấp thỏm, nhưng trong lòng thì không ngừng cười lạnh.
Lạc Tuyết ơi là Lạc Tuyết, ngày tàn của mày tới rồi.
Sau này, đừng mơ bước chân về nhà họ Lạc được nữa.
“Bố, bố bớt giận, cẩn thận trúng kế của thằng mù ấy!”
Một lúc sau, Lạc Viễn Hà mới dám tiến lên rồi dè dặt khuyên nhủ một câu.
Thấy thế, Lạc Mai cũng đi theo rồi cười phụ hoạ: “Đúng đấy ông, chẳng lẽ không có Lạc Tuyết thì công ty không hoạt động được hay sao? Tội gì chúng ta phải hạ mình tới vậy!”
“Hừ, hai bố con anh nói hay quá nhỉ!”
Lạc Vinh Quang hừ nói, ánh mắt lạnh lùng của ông ta khiến bố con nhà kia sợ hết hồn.
“Không có Lạc Tuyết thì chuyện hợp tác với tập đoàn Lý Thị phải làm sao? Hay hai bố con anh có cách để lấy được một tỷ rồi?”
Nghe thấy vậy, bố con Lạc Mai cúi đầu xuống, không nói được gì nữa.
Đúng vậy, nếu không có Lạc Tuyết thì họ sẽ không thể hợp tác với Lý Thị được.
Dù Lý Hải Đông có bỏ qua cho họ thì với tình hình kinh tế như hiện giờ, thì công ty vẫn sẽ phải phá sản thôi.
Nhà họ Lạc sắp diệt vong rồi.
Nếu không, với tính cách của Lạc Vinh Quang thì sao ông ta có thể chủ động gọi cho Lạc Tuyết những hai lần được?
Đã thế, còn không được bên ấy chào đón nữa.
“Hừ, toàn một lũ vô dụng!”
Thấy con trai với cháu gái mình không nói gì, Lạc Vinh Quang hầm hừ bực tức.
Ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nghiến răng rồi đứng bật dậy.
“Đừng đứng mọc rễ ở đây nữa, đi thôi!”
“Dạ? Đi đâu ạ?”
Hai bố con Lạc Mai ngơ ngác nhìn nhau, không biết Lạc Vinh Quang định làm gì.
“Còn đi đâu nữa?”
Lạc Vinh Quang lập tức trừng mắt lườm họ với ánh mắt hình viên đạn.
“Để xem, tôi đích thân đến gặp thì Sở Bắc và Lạc Tuyết còn dám cứng miệng nữa không!”
…
Tại căn biệt thự, bầu không khí tại đây lúc này cũng không khá hơn ở nhà họ Lạc là bao.
Chu Cầm tức tối đi qua đi lại, trán đã rịn đầy mồ hôi.
Miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm phải làm sao đây và những câu mắng chửi Sở Bắc.
Sở Bắc không quan tâm đến bà ta, mà chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết ngồi trên sofa với ánh mắt vô hồn, nhưng trong lòng đang rất rối bời.
Hiện giờ, cô thật sự không biết phải làm thế nào cả!
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khiến hai mẹ con Lạc Tuyết giật bắn mình.
“Ai thế nhỉ? Giờ này rồi còn đến gõ cửa nhà người ta”.
Chu Cầm lẩm bẩm, định ra mở cửa.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
“Trời ơi!”
Theo thói quen, trước khi mở cửa, Chu Cầm đã nhìn qua mắt mèo.
Sau đó, bà ta sợ hết hồn như nhìn thấy ma quỷ.
“Tiểu Tuyết, lớn chuyện rồi, ông nội con tới, còn có Lạc Mai và Lạc Viễn Hà nữa, kéo cả hội đến luôn, đúng là đến gây sự với mình rồi!”
Chu Cầm sợ đến mức hết hồn hết vía, lúc nói chuyện, mặt còn nhăn nhó như sắp khóc đến nơi.
“Tất cả là tại mày hết, bây giờ tao không biết gì hết, nếu mày làm liên luỵ đến tao thì bà sẽ sống mái với mày luôn!”
Chu Cầm nhìn Sở Bắc với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó to tiếng mắng chửi, như chỉ muốn băm vằm anh ra hàng trăm mảnh.
Dù Lạc Tuyết đã lường được trước chuyện này, nhưng cũng không khỏi run lên.
Xong rồi, có chuyện rồi!
Chắc chắn ông nội đến hỏi tội bọn họ.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Lạc Tuyết luống cuống tay chân, bắt đầu thấy hoảng loạn.
Sở Bắc tiến lên đỡ rồi vỗ vai cô.
“Yên tâm, đừng lo! Khéo họ đến xin lỗi thì sao?”
“Xin lỗi? Mày mơ đấy à?”
Chu Cầm nghe thấy thế thì tức đến mức bật cười.
Bà ta đã quá hiểu ba người kia, nếu họ mà đến xin lỗi thì mặt trời có mà mọc đằng Tây.
“Sở Bắc, tất cả đều là tai hoạ do mày gây ra.
Lát gặp ông nội Lạc Tuyết, mày phải nhận hết trách nhiệm về mình, còn mẹ con tao không liên quan gì cả, nhớ chưa?”
Chu Cầm thật sự đang rất hoảng loạn, bây giờ bà ta chỉ muốn Lạc Vinh Quang trút hết mọi giận dữ lên đầu Sở Bắc.
Còn Sở Bắc sẽ ra sao thì bà ta không quan tâm.
Lạc Tuyết căng thẳng ngoái lại nhìn Sở Bắc, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cốc cốc.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, Chu Cầm run sợ không dám ra xem.
Lạc Tuyết đành bất đắc dĩ đứng dậy rồi mệt mỏi ra mở cửa.
“Có mở cái cửa thôi mà sao lâu thế? Hay là chuyển nhà mới rồi nên không hoan nghênh chúng tôi?”
Lạc Tuyết vừa mở cửa thì đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Vinh Quang.
Phía sau ông ta là Lạc Viễn Hà và Lạc Mai với vẻ hậm hực.
Lạc Tuyết tái mặt, chỉ biết cúi đầu rồi làm động tác mời mọi người vào nhà.
“Ông, bác cả, mọi người vào đi ạ!”
Thấy thế, Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi cất bước.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thì liếc nhìn nhau rồi cũng đi vào theo.
Vừa vào phòng khách, cả ba bọn họ đã sáng mắt lên.
Đến Lạc Mai cũng suýt nữa không nhịn được mà hô lên.
Bọn họ đều biết Liên Hoa Tuấn Viên là một trong những tiểu khu sa hoa nhất ở Tân Hải.
Dù không biết nhà Lạc Tuyết gặp vận may gì mà có thể chuyển nhà đến đây, nhưng họ chỉ nghĩ là căn nhà kém nhất trong khu này thôi.
Vì thế, họ cũng không quá bận tâm đến.
Bây giờ, khi nhìn thấy căn biệt thự sang trọng này, cả ba đều kinh ngạc..