Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Lạc Tuyết, Lạc Vinh Quang nghiến răng với vẻ mặt như muốn giết người.
Một lúc lâu sau, ông ta đành chấp nhận nhún nhường.
“Lạc Viễn, Tiểu Mai, xin lỗi đi!”
Cái gì?
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai ngây ra, thậm chí còn nghi mình nghe nhầm.
Tuy lúc đến đây, họ rất huênh hoang, vì nghĩ rằng Lạc Vinh Quang đã ra mặt thì kiểu gì Lạc Tuyết cũng phải đồng ý thôi.
Dù có không muốn đến mấy đi chăng nữa.
Vì vậy, họ mới đường hoàng đi theo Lạc Vinh Quang đến nơi này.
Nhưng bây giờ thì…
Cục diện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ rồi.
“Bố, bố bảo chúng con xin lỗi nó ư? Chuyện này…”
Lạc Viễn Hà xụ mặt ra với vẻ bất bình.
Còn Lạc Mai thì suýt nữa muốn bùng cháy.
“Ông ơi, ông có làm sao không mà bảo cháu xin lỗi nó? Không đời nào!”
Từ nhỏ, ả ta đã không hợp với Lạc Tuyết rồi.
Nhưng đó là vì đố kỵ.
Ả ta ghen ghét khi thấy Lạc Tuyết xinh đẹp và hiểu chuyện hơn mình!
Mấy năm qua, chẳng dễ gì ả ta mời đè đầu cưỡi cổ Lạc Tuyết.
Giờ bảo ả ta xin lỗi, sao ả ta có thể chấp nhận được?
“Im ngay!”
Hai bố con Lạc Mai vừa lên tiếng thì Lạc Vinh Quang đã quát lớn, khiến hai người kia giật bắn mình.
“Bây giờ, cả hai mau xin lỗi với bố ngay, nếu không tự gánh hậu quả!”
Lạc Vinh Quang lạnh mặt cất giọng nghiêm nghị.
Nghe thấy thế, bố con Lạc Viễn Hà chỉ biết cắn răng, không dám phản bác dù chỉ một câu.
Đúng vậy, bây giờ chỉ có Lạc Tuyết mới có thể cứu nguy cho tập đoàn Lạc Thị thôi.
Nếu họ không chịu xin lỗi thì hậu quả khó lường.
“Được, con sẽ xin lỗi!”
Lạc Viễn Hà cắn răng, cuối cùng đành thoả hiệp.
“Tiểu Tuyết, bác cả sai rồi, bác xin lỗi cháu!”
Lạc Mai nắm chặt tay thành nắm đấm, đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt.
Ả ta cúi thấp đầu rồi nói như lấy lệ.
“Xin lỗi!”
Hả?
Lạc Tuyết cau mày, thầm thấy không vui.
Thế này mà là xin lỗi à?
Nghe giọng điệu của Lạc Mai còn giống đang mắng cô hơn.
“Đây là cách xin lỗi của các người đấy à? Nực cười!”
Giọng nói của Sở Bắc chợt vang lên, ngữ điệu đanh thép, nhưng hai bố con Lạc Mai nghe thấy thì chỉ muốn phát điên.
Nhưng Lạc Vinh Quang lại liếc mắt lườm con trai và cháu gái mình.
“Xin lỗi thành tâm vào xem nào, ai còn làm cho có lệ thì cút ngay ra khỏi nhà họ Lạc”.
Đủ thấy, Lạc Vinh Quang đã mất kiên nhẫn đến mức nào.
Ông ta chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
Nghe thấy thế, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thấy hơi sợ hãi.
Dù trong lòng họ rất không cam tâm, nhưng không dám bộc lộ ra.
“Tiểu Tuyết, là bác sai, bác xin lỗi cháu, cháu rộng lòng bỏ qua cho bác nhé!”
Thấy bố mình đã thoả hiệp, Lạc Mai cũng hết cách.
“Lạc Tuyết, lần này là tôi sai với cô, tôi xin lỗi!”
Dù hai lời xin lỗi này không quá chân thành, nhưng nhìn chung thì vẫn chấp nhận được.
Lạc Tuyết thầm thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Không sao, cho qua đi!”
Nghe thấy vậy, hai bố con nhà kia thở phào một hơi.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Sở Bắc thì vẫn đầy vẻ thù hằn.
Nếu không tại Sở Bắc thì sao họ phải chịu nhục vậy chứ?
Sao họ có thể nuốt trôi được cục tức này đây?
“Lạc Tuyết, cháu thấy được rồi chứ?”
Lạc Vinh Quang cất giọng hờ hững, vẻ mặt cũng đã dịu hơn nhiều.
Lạc Tuyết há miệng định nói gì đó, nhưng Sở Bắc đã cất bước rồi giành nói trước.
“Lạc Vinh Quang, có phải ông quên gì không?”
Hả?
Lạc Vinh Quang cau mày, mặt lập tức sa sầm.
Sở Bắc không quan tâm, tiếp tục cất giọng bình thản.
“Ông đừng quên, ông mới là người sa thải Tiểu Tuyết”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Đừng nói là Lạc Tuyết và Chu Cầm, đến bố con Lạc Viễn Hà cũng nghệt mặt ra.
Có phải Sở Bắc này quá to gan rồi không?
Không lẽ anh định bắt Lạc Vinh Quang xin lỗi Lạc Tuyết ư?
“Sở Bắc…”
Lạc Tuyết vội lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã bị anh giơ tay ngăn cản.
“Nếu ông đã đến đây để xin lỗi thì bắt đầu đi! Đừng để tôi coi thường nhà họ Lạc”.
Câu nói bâng quơ của Sở Bắc đã chặn mọi đường lui của Lạc Vinh Quang.
Đúng vậy, Sở Bắc rất coi thường nhà họ Lạc.
Nguyên nhân không hoàn toàn là do năm năm trước họ đã lừa gạt anh.
Mà vì Lạc Vinh Quang mang tiếng là chủ gia đình, nhưng lại tin dùng kẻ xấu, đã thế còn không phân rõ thiện ác.
Ngoài ra, ông ta còn cậy mình là người nhiều tuổi rồi áp đặt lớp trẻ.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng ông ta không nể tình thân mà ra tay độc ác với Lạc Tuyết.
Có một người trụ cột như vậy, hèn chi bao năm qua, nhà họ không ngóc đầu lên nổi.
Thái độ sống của Lạc Vinh Quang thật đáng kinh!
Kèn kẹt!
Lạc Vinh Quang nghiến răng, mặt mũi sa sầm.
Lúc này, ông ta không muốn nhẫn nhịn gì nữa, mà chỉ muốn bùng nổ thôi.
Nhưng sau khi suy xét, ông ta vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Được! Tiểu Tuyết, ông xin lỗi cháu.
Thời gian qua, ông đã thiếu quan tâm đến cháu, mong cháu đừng để bụng, sau này ông sẽ ghi nhớ công lao của cháu!”
Cuối cùng, Lạc Vinh Quang đành thoả hiệp.
Rõ là câu xin lỗi, nhưng Lạc Tuyết cứ thấy có gì đó sai sai.
Còn Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thì cũng chẳng thoải mái hơn Lạc Vinh Quang là bao.
Sở Bắc này giỏi thật, dám đè đầu cưỡi cổ ông cụ nhà họ luôn.
Sau này, họ có muốn đối phó với anh chắc sẽ khó rồi đây.
Còn Chu Cầm thì đứng ngây ra như phỗng.
Bắt Lạc Vinh Quang xin lỗi là chuyện mà cả đời này bà ta cũng không dám nghĩ đến.
Vậy mà Sở Bắc lại này làm được ư?
Anh làm bằng cách nào vậy?
Tại sao ông cụ cũng chịu nhịn mà làm theo chứ?
Không chỉ có Chu Cầm, mà Lạc Tuyết cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Xem ra, chắc chắn hợp đồng với Lý Thị có vấn đề rồi.
Nếu không, ba người này đã chẳng chịu hạ giọng với cô đến vậy.
“Ông ơi, chúng ta đều là người một nhà, ông đừng nói khách sáo thế ạ!”
Lạc Tuyết gật đầu, coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của Lạc Vinh Quang.
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, đang định nói gì đó tiếp thì Sở Bắc lại lên tiếng.
“Nếu đã xin lỗi rồi thì giờ sẽ bàn điều kiện nhé”.
Nói rồi, anh ngồi xuống cạnh Lạc Tuyết.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Điều kiện? Điều kiện gì?”
Lạc Viễn Hà cau mày rồi hỏi trong vô thức.
Sở Bắc cười đáp: “Đang nhiên đang lành, các người lại đuổi việc Tiểu Tuyết, giờ tưởng chỉ cần dùng mấy lời nói đó là có thể mời cô ấy quay lại được sao?
“Huống hồ, hợp đồng với Lý Thị còn do một mình Lạc Tuyết ký kết”.
“Vậy mà các người định cướp, nào có dễ như vậy!”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai lập tức biến sắc mặt.
Họ định lên tiếng phản bác, nhưng lại không nói được gì.
Vì những gì Sở Bắc nói đều là thật.
“Sở Bắc, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Lạc Vinh Quang tức tối nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười rồi giơ ba đầu ngón tay lên.
“Rất đơn giản thôi! Thứ nhất, Tiểu Tuyết phải được phục chức.
Thứ hai, cô ấy phải được toàn quyền quyết định về hợp đồng với Lý Thị”.
“Được!”
Lạc Vinh Quang không chút do dự mà đồng ý ngay.
Như thể sợ anh sẽ đổi ý.
Ông ta cũng đoán ra được điều kiện này nên mới đồng ý ngay.
Chu Cầm và Lạc Tuyết thì thầm thở phào một hơi.
Chỉ cần được như vậy thôi là họ đã hài lòng lắm rồi.
“Đừng vội, tôi đã nói xong đâu”.
Lúc này, Sở Bắc mỉm cười rồi giơ ngón tay thứ ba lên.
“Điều kiện thứ ba, Tiểu Tuyết phải có ba mươi phần trăm cổ phần ở Lạc Thị”..