Rầm!
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bầu không khí lập tức trở nên ký quái.
Nghe xong câu nói của Sở Bắc mà ai nấy đều ngẩn người.
Đến Lạc Vinh Quang cũng sững người như đã hoá đá.
Còn những người khác thì đều có vẻ khó tin.
Như thể, họ vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin được.
Lạc Tuyết vốn là giám đốc phòng kinh doanh, hợp đồng với Lý Thị cũng do cô ký kết.
Hai điều kiện trước đó nằm trong dự liệu của Lạc Vinh Quang.
Nhưng điều kiện thứ ba thì…
“Không được!”
Lạc Vinh Quang đứng bật dậy rồi thẳng thừng từ chối ngay.
Ông ta giận tím mặt, như thể Sở Bắc đang nợ ông ta cả mấy triệu.
“Sở Bắc, cậu đừng quá đáng! Ba mươi phần trăm cổ phần ư? Các người là cái thá gì mà đòi hỏi như thế chứ?”
Lạc Viễn Hà phản ứng lại theo ngay rồi lên tiếng tỏ thái độ.
Lạc Mai cùng cười lạnh rồi hùa theo: “Đúng vậy, định thừa nước đục thả câu à? Cẩn thận tham thì thâm đấy!”
Riêng về vấn đề này, ba người kia cực kỳ đoàn kết.
Họ quyết không đồng ý.
Từ trước đến nay, tập đoàn Lạc Thị đều do một tay Lạc Vinh Quang quản lý.
Dù ông ta đã cao tuổi, nhưng vẫn chưa chịu nhường quyền cho ai hết.
Vì vậy, sao ông ta chịu chia cổ phần cho Lạc Tuyết được?
Còn Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thì chỉ cần chờ ông cụ quy tiên thì nghiễm nhiên mọi thứ sẽ là của họ.
Bây giờ, Sở Bắc bắt họ nhường ba mươi phần trăm cổ phần cho Lạc Tuyết ư?
Có chết họ cũng không đồng ý.
Cho nên, họ còn có thái độ quyết liệt hơn cả Lạc Vinh Quang.
Lần này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ biết cười khổ.
Họ không ngờ Sở Bắc lại đưa ra điều kiện này.
Vì chính họ cũng nghĩ đây là điều không thể.
Tuyệt đối không!
“Cậu hãy đổi điều kiện khác đi, chứ tôi không đồng ý chuyện đó được đâu!”
Lạc Vinh Quang cất giọng hậm hực với ý chí kiên định.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai cũng vậy, họ quyết không chịu lùi bước.
“Nếu vậy thì…”
Sở Bắc vẫn ngồi trên sofa với vẻ bình thản, nhưng giọng nói của anh lại có vẻ nuối tiếc.
“Mời các vị về cho, thứ cho tôi không tiễn được”.
“Cậu…”
Lần này, không chỉ có nhóm Lạc Vinh Quang tức đến phát điên.
Đến Chu Cầm cũng cuống lên.
Chẳng dễ gì, Lạc Tuyết mới được mời quay về công ty.
Nếu bây giờ, Lạc Vinh Quang cứ thể bỏ đi thì không phải họ sẽ thiệt rồi sao?
Còn Lạc Tuyết chỉ đứng ngây ra, cô suy nghĩ gì đó, nhưng không nói nên lời.
Cô tin Sở Bắc chắc chắn không lừa mình.
“Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng ấy”.
Sở Bắc khẽ hừ một tiếng, anh không hề khách sáo với Lạc Vinh Quang một chút nào.
“Tôi chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về Tiểu Tuyết thôi”.
“Ngày xưa, khi tập đoàn Lạc Thị mới thành lập, bố của Tiểu Tuyết đã có ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty! Nhưng sau khi ông ấy qua đời, số cổ phần ấy đã đi đâu thì không cần tôi nói nữa đúng không?”
“Chuyện này…”
Sở Bắc vừa nói dứt câu, Lạc Vinh Quang đã sững người, nhất thời không biết nói gì.
Đến bố con Lạc Viễn Hà cũng im lặng.
“Chuyện này là sao?”
Lạc Tuyết ngẩn ra với vẻ mặt hoàn toàn mù mờ.
Vì cô không hề biết gì về chuyện này cả.
Cô vô thức ngoảnh lại nhìn Chu Cầm.
Nhưng chỉ thấy bà ta thở dài một hơi rồi gật đầu.
Dường như Lạc Tuyết đã hiểu ra điều gì đó, cô cắn chặt hàm răng, thầm thấy vô cùng căm phẫn và uất ức.
“Sở Bắc, sao cậu…”
Lạc Vinh Quang tức điên người, lời nói ra được một nửa thì dừng.
Nhưng mọi người đã hiểu được ý của ông ta rồi.
Ngày xưa, khi thành lập tập đoàn Lạc Thị, không chỉ có một mình Lạc Vinh Quang bỏ công bỏ của.
Mà còn có sự góp sức của hai người con trai của ông ta nữa.
Lạc Vinh Quang nắm bốn mươi phần trăm, còn mỗi người con trai nắm ba mươi phần trăm.
Cho nên, ba bố con họ là người có quyền phát ngôn nhất trong công ty.
Hơn hai mươi năm trước, con trai út của ông ta mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời khi còn rất trẻ.
Ba mươi phần trăm của ông ấy nghiễm nhiên chuyển sang tên của Lạc Vinh Quang.
Khi ấy, Chu Cầm mới bước chân vào cửa nhà họ Lạc nên chưa có quyền phát ngôn, chỉ biết cam chịu.
Vậy mà đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi.
Nếu không có Sở Bắc nhắc lại chuyện này, khéo bà ta cũng quên luôn rồi.
Thậm chí bà ta còn thấy bất ngờ khi Sở Bắc biết chuyện này.
“Ra là có chuyện đó, ông ơi, sao ông ác thế ạ?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm, trong lòng thấy vô cùng tức giận và bất mãn.
Cô không chỉ xót xa cho mình, mà còn vì người bố đã qua đời nữa.
Trước đó, cô chỉ nghĩ Sở Bắc đưa ra điều kiện này là đục nước béo cò thôi.
Nhưng hoá ra anh đang giúp cô đòi lại công bằng.
“Chỉ cần tôi muốn thì chuyện gì cũng có thể biết được hết!”
Sở Bắc lạnh giọng nói: “Ông chọn đi, nếu không đồng ý thì mời về!”
“Không phải ông đang chờ Lạc Tuyết lo vụ hợp đồng để cứu Lạc Thị và nhà họ Lạc hay sao?”
“Nếu muốn vậy thì làm như lời tôi nói đi, không thì cùng lắm ngọc nát đá tan!”
Sở Bắc gằn rõ từng câu từng chữ.
Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà sầm mặt, không nói một câu.
Nhưng mặt họ nhăn nhó trông rất khó coi.
Họ đang cảm thấy rất đắn đo.
Nếu đồng ý thì phải chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần cho Lạc Tuyết, thế thì xót ruột lắm.
Còn nếu không đồng ý thì…
Chưa bàn đến chuyện tập đoàn, khéo nhà họ Lạc cũng xong đời luôn mất.
Nghĩ đến đây, Lạc Vinh Quang thấy rất xót của, nhưng vẫn phải cắn răng gật đầu.
“Được, ba mươi thì ba mươi!”
“Cái gì? Ông ơi, ông…”
“Im đi! Ông làm gì không cần cháu dạy!”
Lạc Mai thấy không cam lòng, định khuyên nhủ nhưng đã bị Lạc Vinh Quang quát cho sợ đến mức cúi thấp đầu xuống.
Lạc Viễn Hà vội kéo lấy con gái mình.
Ông ta không thấy bất ngờ khi Lạc Vinh Quang quyết định như vậy.
Dùng ba mươi phần trăm cổ phần để đổi lấy sự bình an cho tập đoàn và nhà họ Lạc là một sự trao đổi ngang giá.
Ông ta chỉ thấy khó chịu khi đối tượng nhận được số cổ phần này lại là Lạc Tuyết thôi.
Nếu đổi thành Dương Xuyên thì ông ta còn mừng không kịp.
“Được rồi, lấy giấy bút ra đi! Tôi đã đồng ý với cậu rồi, cho nên các người buộc phải hoàn thành hợp đồng với Lý Thị trong ngày hôm nay.
Tập đoàn Lạc Thị phải nhận được số tiền một tỷ ấy ngay lập tức!”
Lạc Vinh Quang nhìn Lạc Tuyết với vẻ mặt lạnh tanh.
“Vâng!”
Lạc Tuyết cắn răng gật đầu, nhưng trong lòng rất giá lạnh.
Nếu không cần hợp đồng ấy để cứu công ty, có lẽ ông nội cô chẳng những không xin lỗi, mà còn không thèm nhìn cô đến một cái ấy chứ.
Một sự thật tàn nhẫn.
Vì vậy, Lạc Vinh Quang đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng trước sự chứng kiến của mọi người.
Sau đó mới dẫn hai bố con Lạc Viễn Hà hậm hực ra về.
Trước lúc đi, họ vẫn không quên lườm Sở Bắc.
Dáng vẻ của họ như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Sở Bắc hoàn toàn ngó lơ, sau đó chỉ cầm hợp đồng rồi đưa cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết vô thức nhận lấy mà lòng nặng trĩu.
Nghĩ tới thái độ của ông nội, bác cả của mình và Lạc Mai, cô không thể cười nổi.
“Sở Bắc, cảm ơn anh”
Đây là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng Lạc Tuyết.
Nếu không có Sở Bắc, đừng nói là lấy lại cổ phần.
Lạc Tuyết nghĩ khéo mình còn bị lợi dụng rồi cũng nên.
“Đây vốn là những thứ thuộc về em mà”.
Sở Bắc mỉm cười an ủi.
“Anh nói rồi, em luôn có hai sự lựa chọn, mãi mãi là vậy!”
“Ừm!”
Lạc Tuyết ngẩn ra, vành mắt đỏ hoe rồi gật đầu.
“Ha ha, tốt quá rồi, con gái, có bản hợp đồng này rồi thì sau này để xem ai dám coi thường chúng ta nữa”.
Chu Cầm đang rất vui sướng, bà ta cầm hợp đồng chuyển nhượng rồi nhìn ngắm như chỉ muốn hoà nó vào trong người mình..