Cậu thanh niên này chắc chắn không đơn giản.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Lưu Tông Tín nhìn thấy người thanh niên này.
Trong số những người mà Lưu Tông Tín từng gặp thì người thanh niên này cho ông ta cảm giác đáng sợ chỉ sau mỗi Sở Bắc.
“Ông nói ai bảo ông tới tìm tôi cơ?”
Người thanh niên cất giọng hỏi.
Lưu Tông Tín nghe thì thấy như tiếng sấm bên tai.
Mang tiếng là gia chủ của nhà họ Lưu mà lúc này, ông ta đang run lên.
“À, là cậu Sở bảo tôi đến đây!”
“Cậu Sở? Cậu Sở nào?”
Người thanh niên chớp mắt, ánh nhìn của anh ta khiến Lưu Tông Tín thấy mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu tâm tư.
“Sở Bắc, là cậu Sở Bắc!”
“Hả?”
Người thanh niên cau mày, có vẻ ngạc nhiên.
“Được, tôi biết rồi, ông về đi!”
Sau đó, người thanh niên ấy xua tay, với dáng vẻ không hề lưu tâm.
Sao cơ?
Lúc này, đến lượt Lưu Tông Tín ngẩn ra.
Ông ta cứ thế ra về ư? Chuyện này là sao?
“Xin hỏi, cậu là…”
Trông thấy dáng vẻ rụt rè của Lưu Tông Tín, người thanh niên bật cười.
“Sao thế? Anh Sở bảo ông đến tìm tôi, mà không nói cho ông biết tôi là ai à?”
Dứt lời, anh ta quay người rồi rảo bước vào thang máy.
Chỉ còn một mình Lưu Tông Tín ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Người thanh niên này chính là Thanh Phong - tổng giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Bắc Dã ư?
Sao lại trẻ thế?
Lưu Tông Tín thất thểu bước ra khỏi tập đoàn Bắc Dã, không biết mình đến đây để làm gì nữa.
Nếu không có ai giúp đỡ thì nhà họ Lưu xong thật rồi!
Trong lúc ông ta đang thấy tuyệt vọng thì điện thoại chợt đổ chuông.
Thấy con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín thở dài thườn thượt.
“Có gì thì nói nhanh, bố đang bận lắm!”
Lưu Phong ở đầu bên kia ngẩn ra rồi cất giọng mừng rỡ.
“Bố ơi, bố mau về công ty đi, tập đoàn mình được cứu rồi!”
“Được cứu rồi? Con nói vậy là sao?”, Lưu Tông Tín hoàn toàn mù mờ.
“Tập đoàn Bắc Dã, là họ đã ra tay, tập đoàn Dương Thị bị ép lùi bước rồi”.
Chuyện này…
Lưu Tông Tín ngẩn ra rồi nhìn tập đoàn Bắc Dã với vẻ vui mừng.
Cậu Sở, nhất định là cậu Sở đã giúp họ.
Cậu Sở như một vị thần vậy!
…
“Có chuyện gì mà tự nhiên lại dừng tấn công thế?”
Thấy cổ phiếu của nhà họ Lưu đã tăng trở lại, Dương Xuyên ngồi trong phòng khách sạn cầm điện thoại rồi cau mày.
Người trợ lý ở phía bên kia cũng ảo não vô cùng.
“Thưa cậu, tập đoàn Bắc Dã đã nhúng tay vào, họ đầu tư một phát những năm mươi tỷ! Chúng ta mà không rút thì cạn vốn luôn mất!”
“Cậu chủ, tôi cũng bó tay rồi!”
Năm mươi tỷ!
Nghe thấy con số này, đến Dương Xuyên cũng phải thở dài bất lực.
Đối đầu với Bắc Dã thì dù nhà họ Dương có đổ hết vốn liếng ra thì cũng thua trắng thôi.
Nhưng sao bỗng dưng tập đoàn Bắc Dã lại tham gia vào chuyện này?
Cúp máy xong, Dương Xuyên nhăn nhó khó chịu.
“Đến tập đoàn Lạc Thị, để xem rốt cuộc Sở Bắc đó có bản lĩnh gì!”
…
Lúc này, Sở Bắc vẫn đang ngồi phơi nắng ở biệt thự.
Anh khép hờ mắt với vẻ bất cần.
“Cái thằng mù dở này, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra đấy, dậy mà làm gì đi chứ!”
Chu Cầm vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Sở Bắc, bà ta lập tức nổi giận.
“Sao không đi xem Tiểu Tuyết thế nào đi, con bé mà phải chịu uất ức gì thì tôi không tha cho cậu đâu!”
Dứt lời, Chu Cầm lườm Sở Bắc một cái rồi giẫm trên đôi giày cao gót rời đi.
Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi vươn vai.
“Đến lúc tới tập đoàn Lạc Thị xem sao rồi!”
Không phải anh nghe lời Chu Cầm, chỉ là Lạc Tuyết mới phục chức, anh sợ lại có người gây khó dễ cho cô thôi.
…
Sau khi đưa con gái đến trường, Lạc Tuyết đã đến công ty như mọi ngày.
Khác với trước kia, cô vừa bước vào sảnh công ty thì đã thấy các nhân viên xếp thành hai hàng dài.
Trông họ như đang đón tiếp khách quý nào đó.
“Có chuyện gì vậy?”
Lạc Tuyết hơi hoang mang, vừa tiến lên thêm mấy bước thì hai hàng người đó đã cúi gập người với cô.
“Mừng giám đốc Lạc quay lại công ty!”
Giám đốc Lạc? Cô ư?
Lạc Tuyết không hiểu ra làm sao.
Mọi người quen biết nhau bao năm, nhưng cô mới nghỉ việc mấy hôm mà đã có địa vị hơn rồi à?
“Ha ha, Tiểu Tuyết, cháu đến rồi à? Bác đã sắp xếp màn chào đón này đấy, cháu thấy có vui không?”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Lạc Viễn Hà bước tới, tay bắt mặt mừng nhìn Lạc Tuyết.
“Bác ơi, không cần phải vậy đâu ạ!”
Lạc Tuyết cau mày, cảm thấy không quen khi được đối đãi thế này.
Không dưng, sao bác cả cô lại làm vậy?
“Cần chứ sao lại không!”
Lạc Viễn Hà mỉm cười gật đầu: “Lần này, cháu đã lập được công lớn, để mời cháu quay về công ty, ông nội cháu còn phải ra mặt nữa cơ mà.
Bác làm thế này mới chỉ tỏ chút thành ý thôi”.
Lạc Viễn Hà có vẻ chỉ nói một cách tuỳ hứng, nhưng đều là sự thật.
Nhưng Lạc Tuyết nghe lại thấy có gì đó là lạ.
“Vào trong thôi, bác vẫn giữ phòng làm việc cho cháu đấy!”
Lạc Viễn Hà mỉm cười rồi đích thân làm tư thế mời.
Lạc Tuyết cũng không nghĩ nhiều mà cất bước đi vào công ty luôn.
Nhưng sau khi lướt nhìn mọi người, Lạc Tuyết mới thấy thái độ của họ rất kỳ lạ.
Để ý một chút, cô còn nghe thấy họ đang thì thầm với nhau.
“Chậc chậc, giám đốc Lạc này ghê gớm nhỉ, chẳng những bắt chúng ta xếp hàng chào đón, mà còn yêu cầu đích thân chủ tịch phải đến mời mình quay về nữa”.
“Người ta là cô chủ nhà họ Lạc mà, đương nhiên phải vênh váo rồi”.
“Xì, đúng là thói đời, rõ ràng công ty được tổng giám đốc Lạc Mai cứu, mà Lạc Mai này lại làm như mình mới là người lập công ấy”.
“Thôi, nói vừa thôi, để cô ta nghe thấy là rách việc đấy!”
…
Lạc Tuyết lập tức dừng chân, mặt cũng nhăn lại.
Dù những lời bàn tán ấy rất nhỏ, nhưng lại sắc bén như những mũi dao.
Từng mũi dao ấy đang cứa vào tim cô.
Những người này không biết sự thật thế nào mà lại cố ý nói những lời ấy trước mặt cô.
Rõ ràng là họ cố ý.
Lạc Tuyết không ngốc, tất cả những chuyện này đều là trò mà Lạc Viễn Hà bày ra.
Một thủ đoạn thâm độc.
“Được rồi, mọi người nói gì thế hả? Giám đốc Lạc là người mà các cô có thể bàn tán à?”
Lạc Viễn Hà liếc mắt, cô ý nghiêm mặt rồi cất giọng tỉnh bơ.
“Tiểu Tuyết, họ nói linh tinh ấy, cháu đừng để bụng”.
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Lạc Viễn Hà rõ ràng đang hào hứng xem trò vui.
Lạc Tuyết nhăn mặt, dù thấy rất bức bối, nhưng vẫn cố nhịn.
Cô vừa định bước đi thì đã có một giọng nói vang lên, phá tan sự yên lặng.
“Oa, sao lại hoành tráng thế này? Không lẽ biết tôi sắp tới nên mọi người cố ý ra chào đón à?”
Tiếng cười thản nhiên ấy khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ấy.
Trông thấy người đó, Lạc Viễn Hà thoáng kinh ngạc, sau đó thì mừng quýnh.
“Cậu Dương! Cậu tới làm tôi bất ngờ quá, mời cậu vào trong”.
Người đó chính là Dương Xuyên!
Lạc Viễn Hà lập tức phớt lờ Lạc Tuyết, vội vàng ra đón Dương Xuyên..