Những người đang xếp thành hai hàng lập tức đứng thẳng lên.
Tiếp đó, họ đều cúi người xuống một góc chín mươi độ với thái độ rất chân thành.
“Hoan nghênh cậu Dương đại giá quang lâm!”
Không chỉ có thế, các cô gái trẻ tuổi còn ưỡn cao ngực, phô bày dáng dấp ra hết sức có thể.
Cậu Dương là cậu chủ của nhà họ Dương ở tỉnh đấy.
Nếu lọt vào mắt xanh của hắn ta thì sẽ được một bước lên mây ngay.
“Ừm, tốt!”
Dương Xuyên mỉm cười gật đầu với vẻ rất hài lòng.
“Cậu Dương vui là được rồi, nay cậu đến đây đúng là vinh hạnh của chúng tôi”.
Lạc Viễn Hà cười ngoác miệng rồi vội vàng làm động tác tay mời.
“Cậu Dương, mời cậu vào”.
Song, Dương Xuyên vẫn đứng im, sau đó ngẩng lên nhìn Lạc Tuyết với ý cười như có như không.
“Nhưng hình như có người không chào đón tôi lắm thì phải!”
Hả!
Tất cả mọi người không hẹn mà đều ngẩng lên nhìn về phía Lạc Tuyết.
Cô nhíu mày lại, song không hề có ý định bước tới nịnh nọt Dương Xuyên.
“Lạc Tuyết, cháu làm gì thế hả?”
Lạc Viễn Hà cau mày, lập tức có cớ để quát nạt Lạc Tuyết.
“Bình thường bác có thể chiều theo ý cháu, nhưng cậu Dương đã đích thân đến đây, cháu không thể biết điều mà nghĩ cho gia tộc một chút sao?”
Lạc Viễn Hà vừa nói dứt câu, các nhân viên cũng bắt đầu nhỏ giọng hùa theo.
“Cô ta tưởng mình là ai mà dám vênh váo trước mặt cậu Dương thế kia?”
“Ai biết được, chắc bình thường tác oai tác quái ở công ty quen rồi nên tưởng mình là con của ông trời đấy!”
“Hừ, đúng là loại không biết xấu hổ, nếu không phải người nhà họ Lạc thì chắc bị tống cổ đi lâu rồi!”
…
Các nhân viên nói khá to nên Lạc Tuyết có thể nghe thấy rõ ràng.
Mặt cô nóng ran, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng thấy vừa tức giận vừa tủi thân.
Dương Xuyên này chính là kẻ thù của cô.
Lẽ nào cô phải nịnh nọt hắn ta chỉ vì thân phận cậu chủ nhà họ Dương?
Lạc Tuyết không làm được!
Cô cắn răng, định quay người bỏ đi.
Lúc này, Dương Xuyên lại lên tiếng.
“Khoan đã!”
Nói rồi, Dương Xuyên bước tới nhìn Lạc Tuyết với vẻ bỡn cợt.
“Cô Lạc, lần này tôi tới đây là để tìm cô”.
“Không biết cô có nể mặt đi ăn với tôi một bữa được không?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều im lặng.
Các nhân viên nữ trẻ tuổi đều có vẻ hậm hực.
Ánh mắt họ nhìn Lạc Tuyết chứa đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt trên đời đều rơi xuống người Lạc Tuyết vậy?
Đến cậu Dương cũng quỳ dưới chân cô ư?
Đúng là hồ ly tinh!
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
“Tôi không rảnh!”
Qua câu nói đó, Lạc Tuyết đã tỏ rõ thái độ phản cảm với Dương Xuyên.
“Hầy, cô Lạc nóng tính quá nhỉ, tôi không thích vậy đâu!”
Dương Xuyên mỉm cười rồi liếm môi, ý tứ đã rõ.
“Anh…”
Lạc Tuyết nghiến răng, nhưng vừa cất lời thì đã bị Lạc Viễn Hà cắt ngang.
“Lạc Tuyết, im miệng!”
Lạc Viễn Hà lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng phẫn nộ.
“Cậu Dương mời cháu đi ăn là vinh hạnh của cháu, cháu đừng không biết điều”.
“Giờ bác lệnh cho cháu phải đi ăn với cậu Dương!”
Trước mặt Dương Xuyên, Lạc Viễn Hà đã lộ ra bộ mặt thật của mình.
“Bác, cháu…”
Lạc Tuyết thầm thấy vô cùng uất ức, tay cô nắm chặt lại.
Cô thật sự không ngờ bác cả của mình lại vô liêm sỉ đến vậy.
Còn Dương Xuyên chỉ khoanh tay trước ngực như đang xem trò vui.
“Lạc Tuyết, có nghe thấy bác nói không hả? Cho cháu năm phút để chuẩn bị, hôm nay cháu không cần đi làm nữa, hãy tiếp đón cậu Dương cho tốt, đây mới là việc chính!”
Lạc Viễn Hà cất giọng hờ hững, như thể coi Lạc Tuyết là gái bao.
“Tiểu Tuyết, tôi chờ cô ở đây nhé, đừng để tôi chờ lâu, tôi ghét nhất phải chờ đợi người khác đấy!”
Dương Xuyên khoanh tay nói với vẻ sâu xa.
“Các người thật quá đáng!”
Lạc Tuyết tức đến mức lồng ngực phập phồng, mặt mũi đỏ gay.
Nếu biết sẽ như thế này thì không bao giờ cô đồng ý quay lại công ty.
Cả Lạc Viễn Hà và Dương Xuyên đều đang có ý đe doạ cô.
Lạc Tuyết bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Trong lúc cô không biết phải làm thế nào thì có tiếng cộc cộc vang lên.
Tiếng gậy trúc chống xuống đất vang từ xa tới gần.
Lạc Tuyết vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bắc đang chống gậy đứng ở cửa tập đoàn.
“Sở Bắc, sao anh lại đến đây?”
Lạc Tuyết thấy hơi bất ngờ, không biết tại sao cô chợt có cảm giác yên tâm lạ lùng khi nhìn thấy Sở Bắc.
“Sở Bắc? Cậu đến đây làm gì?”
Trông thấy Sở Bắc, Lạc Viễn Hà lập tức cau mày.
Hôm qua, ông ta bị ép xin lỗi Lạc Tuyết nên đến giờ vẫn chưa hết bực.
Dương Xuyên khẽ hừ một tiếng, cũng thấy ngạc nhiên khi Sở Bắc lại xuất hiện ở đây.
Các nhân viên thì ngẩn ra rồi bắt đầu có vẻ coi thường.
Họ nghe nói cô hai nhà họ Lạc không chồng mà chửa, sau đó đã gả cho một tên vô dụng.
Xem ra cái danh vô dụng ấy đúng là thật rồi!
“Ông vừa bắt Tiểu Tuyết làm gì đấy?”
Mặt Sở Bắc lạnh tanh, anh dừng bước rồi hờ hững nhìn Lạc Viễn Hà.
“Hừ, Sở Bắc, đây là công ty, chứ không phải nơi để cậu giở thói côn đồ, biến ngay!”
Lạc Viễn Hà nghiến răng, mặt ông ta xám xịt khi bị Sở Bắc chất vất trước mặt mọi người.
“Xin lỗi đi!”
Sở Bắc bình thản nói.
“Cậu bảo tôi xin lỗi ư? Cậu là cái thá gì hả? Tôi…”
Bụp!
Lạc Viễn Hà thẹn quá hoá giận, song còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã thấy chân mình mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.
Ông ta quỳ xuống đất.
“Hả…”
Thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra.
Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Lạc Viễn Hà với vẻ khó hiểu.
Sao tự nhiên ông ta lại quỳ xuống?
Đến Dương Xuyên đứng gần Lạc Viễn Hà nhất cũng chưa phản ứng lại kịp.
“Úi…”
Tự nhiên quỳ mạnh xuống đất, khiến đầu gối của Lạc Viễn Hà đau điếng.
Ông ta chỉ thấy chân mình đau nhói.
Đến ông ta cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại quỳ xuống.
“Xin lỗi đi, tôi không muốn phải nhắc lại lần nữa đâu”.
Sở Bắc vẫn bình thản như không, nhưng giọng điệu đã lạnh hơn.
“Là… là mày?”
Mặt Lạc Viễn Hà hết xanh lại đỏ.
Nhất định là Sở Bắc đã giở trò quỷ với ông ta.
Dù trong lòng thấy rất căm tức, nhưng không hiểu tại sao ông ta luôn thấy rất sợ Sở Bắc.
Cuối cùng, ông ta đành nhịn cơn đau rồi méo mặt nhìn Lạc Tuyết.
“Bác sai rồi Tiểu Tuyết, bác không nên ép cháu”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đến Lạc Tuyết cũng ngẩn ra.
Rốt cuộc Sở Bắc đã làm gì vậy?
Tại sao anh có thể dễ dàng bắt Lạc Viễn Hà xin lỗi cô như thế?
“Biến đi, tôi không muốn thấy lần sau nữa đâu đấy!”
Sở Bắc cất bước rồi gõ cây gậy xuống đất.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, ngay sau đó Lạc Viễn Hà đã kêu gào đau đớn.
Chân ông ta như bị một ngọn núi đè lên, gần như lún xuống sàn nhà rồi..