Lạc Viễn Hà run rẩy, đau đến mức toát mồ hôi.
Khi ông ta đứng dậy thì thấy chỗ mình vừa quỳ đúng là lún xuống như cái hố thật.
Gạch lát sàn vỡ vụn, còn lờ mờ nhìn thấy vết máu.
Chỉ nhìn thôi mà mọi người cũng thấy da đầu tê dại.
Sau đó, họ chỉ thấy Lạc Viễn Hà tập tễnh run rẩy bỏ đi với vệt máu kéo dài.
Mọi người vô thức nuốt nước miếng, chỉ thấy lưng mình lạnh toát.
Nhưng hình như Sở Bắc không làm gì mà?
Tại sao Lạc Viễn Hà lại vật vã như vậy?
Thật là đáng sợ!
“Sở Bắc, anh…”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc với vẻ phức tạp.
Nhưng Sở Bắc lắc đầu, không nói gì.
Sau đó, anh nhìn về phía Dương Xuyên.
“Đến lượt anh, ban nãy anh định làm gì?”
Sở Bắc cất giọng rất bình thản, nhưng Dương Xuyên nghe xong lại thấy tim mình đập như đánh trống.
“Tôi chỉ muốn mời cô Lạc đi ăn bữa cơm thôi, sao vậy? Lẽ nào chuyện này cũng phải xin phép anh sao?”
Dương Xuyên híp mắt lại, tỏ khí thế quyết không nhượng bộ.
“Thật thế không?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nở một cụ cười kỳ lạ.
“Tốt nhất anh hãy bỏ ý nghĩ ấy đi, không tôi sẽ cho nhà họ Dương biến mất luôn đấy”.
Tự tin!
Lúc này, Sở Bắc như người khổng lồ đứng trên đỉnh núi cao rồi nhìn xuống mọi người ở bên dưới.
Trước mặt Sở Bắc, Dương Xuyên thấy mình rất nhỏ bé.
Một cảm giác sợ hãi và lo lắng dội vào tiềm thức của hắn ta.
Biến mất luôn ư?
Câu nói của Sở Bắc có ý tứ rất sâu xa.
Lẽ nào Sở Bắc thật sự có ý đồ tiêu diệt nhà họ Dương?
Khẩu khí lớn thật!
“Sao? Anh không tin à?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Xuyên.
Uỳnh!
Khi ấy, Dương Xuyên chợt thấy như có cả núi thi thể đang gào thét trong mắt Sở Bắc.
Đôi mắt vô hồn như chất cả đống xương khô.
Như có thứ gì đó đang gào thét và vùng vẫy muốn lôi hắn ta vào trong.
Loạng choạng!
Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi liên tục lùi lại.
Thoáng cái, trán hắn ta đã mướt mồ hôi.
Gương mặt hắn ta tái nhợt, hít thở cũng trở nên khó nhọc.
“Anh, anh…”
Dương Xuyên chỉ vào Sở Bắc, nhưng ấp úng mãi không nói nên câu.
Sở Bắc này quá đáng sợ!
Rốt cuộc anh là người như thế nào?
“Nhớ lấy, không phải tôi không dám giết anh, mà là do anh vẫn còn một chút giá trị sử dụng thôi!”
Sở Bắc cất giọng bình tĩnh nhưng lại có sức ảnh hưởng như sấm sét, khiến đầu Dương Xuyên như mốn nổ tung.
“Cả nhà họ Dương cũng vậy!”
Mặt Dương Xuyên lập tức trắng như tờ giấy.
Vẫn còn một chút giá trị sử dụng ư?
Cả nhà họ Dương sao?
Dương Xuyên lẩm bẩm, nhưng chỉ thấy toàn thân mình lạnh toát!
Ban đầu, hắn ta cứ tưởng mình là sói, còn Sở Bắc là dê.
Nhưng bây giờ xem ra, hai vế phải đổi chỗ cho nhau mới đúng.
Thậm chí, hắn ta còn có thể trở thành miếng thịt béo trong miệng Sở Bắc bất cứ lúc nào.
Cảm giác này này khiến hắn ta rất không phục.
“Biến, tự thu xếp ổn thoả đi!”
Dứt lời, Sở Bắc quay đi.
Dương Xuyên cắn răng, dù thấy không cam tâm, nhưng nhất thời không dám phản bác.
“Được!”
Dương Xuyên gằn giọng nói ra câu đó với vẻ dữ tợn.
“Sở Bắc, hẹn gặp lại ở buối đấu thầu, để tôi xem đến lúc đó, anh còn mạnh miệng được nữa không!”
Dứt lời, hắn ta hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Dáng vẻ ảo não trông rất nhếch nhác.
Tĩnh lặng.
Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Ai cũng há hốc miệng nhìn Sở Bắc như nhìn ma quỷ.
Đến Lạc Tuyết cũng vậy.
Sở Bắc chẳng những có thể bắt Lạc Viễn Hà quỳ xuống một cách kỳ lạ.
Mà còn có thể doạ cho Dương Xuyên sợ chạy mất dép chỉ với mấy câu nói.
Chuyện này…
Đúng là khó tin!
“Vừa nãy có người nói xấu Tiểu Tuyết đúng không?”
Sở Bắc lia mắt nhìn một vòng với ánh mắt vô hồn sâu như vực thẳm.
Các nhân viên lập tức cúi đầu.
Không ai dám nói một câu nào.
Đến Dương Xuyên và Lạc Viễn Hà còn bị Sở Bắc này hành cho ra bã nữa là bọn họ.
Họ đang thấy rất hối hận với mấy câu huyên thuyên ban nãy.
Nhỡ Sở Bắc mà nổi giận thì…
“Tương tự, tôi không muốn thấy có lần sau nữa đâu!”
Sở Bắc đã thể hiện ý tứ rất rõ ràng.
Dứt lời, anh cất bước đi về phía Lạc Tuyết.
“Sở Bắc, anh…”
Lạc Tuyết định thần lại, vừa định lên tiếng thì đã bị Sở Bắc giành nói trước.
“Đi thôi, lên trên đã rồi nói”
Nói xong, anh đi lên tầng trên trước.
Lạc Tuyết thở dài một hơi rồi đi theo.
“Sở Bắc, sao bỗng dưng anh lại đến đây? Tôi không biết hôm nay lại có chuyện này!”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc ở phía đối diện trong phòng làm việc rồi lên tiếng giải thích.
Sở Bắc cười nói: “Không cần giải thích, anh tin em!”
“Anh chỉ không tin Lạc Viễn Hà và Lạc Vinh Quang thôi!”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ phản bác lại.
Nhưng bây giờ thì chỉ biết im lặng.
Vì Sở Bắc nói đúng.
“Sở Bắc, anh có thể hiểu cho tôi đúng không?”
Lạc Tuyết ngẩng đầu lên rồi nhìn Sở Bắc với vẻ phức tạp.
Cô chỉ nói câu này với một mình Sở Bắc.
“Đương nhiên!”
Sở Bắc mỉm cười gật đầu: “Anh vẫn nói như trước, em luôn có quyền lựa chọn”.
“Hãy tin anh, anh có thể cho em mọi thứ em cần!”
Lạc Tuyết cắn môi, càng thấy rối bời hơn.
“Sở Bắc, cho tôi thêm một chút thời gian nữa, dẫu sao tôi cũng mang họ Lạc!”
“Được!”
Sở Bắc khẽ gật đầu.
Anh không vội!
Vì anh biết không lâu nữa, Lạc Tuyết sẽ bị người nhà họ Lạc gây tổn thương thôi.
Sau đó, cô sẽ hoàn toàn buông bỏ họ.
…
Mấy ngày qua, tình hình cổ phiếu của nhà họ Lưu có biến động rất lớn.
Chẳng dễ gì, Tân Hải mới có ngày bình yên.
Mỗi ngày, Sở Bắc đều đưa đón con gái đi học, còn Lạc Tuyết thì vẫn đến công ty làm việc.
Lý do là vì buổi đấu thầu lớn sắp diễn ra rồi.
Hạng mục cả trăm tỷ đủ để thay đổi cục diện của Tân Hải.
Không chỉ có Tân Hải, mà các thế lực khác bên ngoài cũng đang nhòm ngó.
Nhưng các gia tộc tài chính từ nhỏ đến lớn ở Tân Hải đâu cho họ cơ hội.
Đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Chỉ đợi đến hôm đó để kéo tới.
…
Ba ngày sau, vào một ngày mát mẻ.
Sở Bắc đưa con gái đi học xong thì không về nhà ngay.
Anh chống cây gậy trúc đi lên chiếc Audi ở bên đường.
“Cậu Sở!”
Long Tam ngồi ở ghế lái lễ phép chào hỏi.
Dù là đại ca của giới xã hội đen ở Tân Hải, nhưng gã vẫn phải ngoan như cún trước mặt Sở Bắc.
“Xong việc chưa?”
Sở Bắc dựa lưng vào ghế rồi cất giọng hỏi.
“Xong rồi ạ!”
Long Tam vội gật đầu nói: “Chuyến bay của Vương Khôn đã hạ cánh rồi, tôi đã cho người đi đón”.
“Hơn nữa, chú Khôn còn quyết định mở tiệc ở Tụ Hiền Lâu để mời các ông bạn già, cậu thấy…”
“Tụ Hiền Lâu à… náo nhiệt thế thì tôi phải đến xem sao rồi!”
Sở Bắc nhếch miệng, dứt lời, anh nhắm mắt dưỡng thần.
Long Tam không dám hỏi nhiều, nhanh chóng khởi động xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc Audi đã đỗ trước cửa Tụ Hiền Lâu.
Bảo vệ nhìn thấy biển số xe một cái thì vội vàng chạy ra mở cửa cho Long Tam ngay.
Long Tam xuống xe, nhưng không đi vào bên trong luôn.
Mà lễ phép mở cửa ghế sau rồi làm động tác mời.
“Cậu Sở, mời cậu!”
Dáng vẻ hèn mọn ấy khiến người bảo vệ phải há hốc miệng.
Từ lúc chú Khôn rời đi đến nay, có mấy ai ở Tân Hải có thể khiến Long Tam phải khúm núm vậy chứ?.