Chiến Thần Sở Bắc


“Cậu Sở, mời cậu ngồi!”
Long Tam mời Sở Bắc vào phòng nghỉ rồi đích thân chạy đi pha trà.

Sau đó, gã mới liếc nhìn tên đàn em đứng sau lưng mình.

“Tiểu Lục nói sao? Đã đón được Vương Khôn chưa?”
Người đó ngẩn ra với vẻ mặt kỳ lạ.

“Đón được rồi ạ, nhưng chú Khôn bảo phải đến núi Kỳ Hoàng trước đã!”
“Cái gì? Tự dưng đến đó làm gì?”
Long Tam lập tức nhăn mặt lại.

Như thể nghĩ ra điều gì đó, gã lại cười trừ rồi tiến lại gần Sở Bắc.

“Cậu Sở, Vương Khôn đến núi Kỳ Hoàng chắc để tìm Mạc Thư Vân đấy”.

“Ông ấy với Mạc Thư Vân hợp nhau lắm, mà Mạc Thư Vân này thì hơi khó đối phó”.

Ai ngờ, Sở Bắc không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ bỉnh thản nhấp một ngụm trà.

“Ừm! Kệ ông ta đi đâu thì đi”.

Hả…
Long Tam cười xoà rồi không nói gì nữa.

Mạc Thư Vân không dễ đối phó như Vương Khôn đâu.

Nếu hai lão già này bắt tay với nhau thì rách việc rồi đây!

“Ha ha, anh Vương, lâu lắm mới gặp lại, hôm nay anh em mình phải uống một trận ra trò nhé!”
Núi Kỳ Hoàng!
Biết tin Vương Khôn đến, Mạc Thư Vân vui mừng rồi đích thân đi đón.

“Tôi đã trực tiếp đi gửi thư mời, nhưng không thấy cậu em Mạc có hồi âm gì, hay coi thường ông anh này rồi?”
Vương Khôn mặc bộ quần áo thời Đường, ông ta ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Mạc Thư Vân.

Dù râu tóc của Vương Khôn đã bạc, nhưng khí thế thì không thua Mạc Thư Vân tẹo nào.

“Chậc chậc, ông anh rút khỏi giang hồ đã lâu, nhưng vừa về cái là đã tạo thế trận ghê thế?”
“Vả lại, chỉ là một bữa ăn thôi mà, ăn ở đâu chẳng được?”
Mạc Thư Vân mỉm cười lắc đầu: “Anh ngồi đi, lão Chung, đi pha trà!”
Nhưng Vương Khôn lại xua tay.

“Tôi không ngồi lâu được, để những người kia chờ lâu thì mất hay”.

“Tụ Hiền Lâu đã chuẩn bị tiệc rượu xong rồi, tối nay chúng ta không say không về”.

“Đến Tụ Hiền Lâu ư?”
Nghe thấy thế, Mạc Thư Vân hơi cau mày.

Trước đó, thần tướng trấn quốc đã có lệnh, cả đời này ông ta không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng này nửa bước.

Giờ mới được nửa tháng, ông ta có đi được không?
“Sao thế? Chú khinh tiệc rượu của tôi à? Hay không dám đi?”
Vương Khôn híp mắt lại rồi bắt đầu cất giọng khích bác, Mạc Thư Vân lập tức đứng ngồi không yên.

“Ai không dám? Đi uống rượu thôi chứ gì? Đi!”
Mạc Thư Vân cắn răng rồi ngồi vào trong xe của Vương Khôn.

Chỉ là đi ăn một bữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Không lẽ thần tướng trấn quốc rảnh đến mức theo dõi từng đường đi nước bước của ông ta chắc?
“Già rồi mà vẫn sĩ diện phết!”
Vương Khôn khẽ cười một tiếng, sau khi lên xe, mặt ông ta lập tức nghiêm lại.

“Chú Mạc này, lần này tôi về đây là có việc phải làm”.

Mạc Thư Vân ngẩn ra: “Chuyện gì quan trọng mà anh phải cất công đi thế? Gọi cho Long Tam một cuộc điện thoại là xong chứ gì?”
Vương Khôn lắc đầu, ánh mắt loé sáng.

“Cháu tôi mất rồi! Tối qua tôi mà không sai người đi điều tra, thì Long Tam vẫn định giấu tôi tiếp”.

“Sao cơ…”
Mạc Thư Vân nghẹn họng rồi như nghĩ ra điều gì đó.

“Lẽ nào anh nghi...”
“Ngày xưa, tôi không yên tâm về Long Tam nên mới bảo Tiểu Hổ ở lại, không ngờ…”
Vương Khôn thở dài một hơi.

“Thảo nào!”
Mạc Thư Vân cười khổ rồi liếc nhìn Vương Khôn: “Vừa quay lại, anh đã triệu tập các anh em xưa cũ, em còn tưởng thanh bảo đao của anh vẫn ngon nên anh định lật tung Tân Hải lên cơ”.

Vương Khôn cười khẩy một tiếng.

“Đi thôi, hôm nay tôi không chỉ mời chú uống rượu không đâu, còn có một màn kịch hay cho chú xem nữa”.


Mặt trời lên cao, đã đến giờ cơm trưa.

Một dàn xe sang đỗ trước cửa Tụ Hiền Lâu, người qua người lại như mắc cửi.

Dù vậy, nhưng từ tầng một đến tầng bốn lại không có một bóng người.

Chỉ có tầng năm đang vang lên tiếng cụng ly chúc tụng.

Lý do rất đơn giản, vì chú Khôn đã về.

Khi nhắc đến Long Hổ Môn, hầu hết mọi người chỉ biết tới Long Tam.

Nhưng nếu quay lại năm năm trước thì cái tên chú Khôn khéo còn nổi hơn cả Chu Minh Hạo bây giờ.

Vương Khôn không những là một trong những người sáng lập ra Long Hổ Môn, mà còn là người đưa môn phái lên một tầm cao mới.

Bất kể là danh tiếng hay tiền bạc, đều không thua gì các gia tộc hàng đầu.

Đến gia chủ của các gia tộc lớn cũng phải khép nép chào ông ta một tiếng là chú Khôn.

Có thể nói từ chú Khôn như ông trời của Tân Hải, khiến ai nghe cũng phải thấy sợ.

Nếu Long Hổ Môn mà là một thế lực chân chính thì đã làm bá chủ ở Tân Hải rồi.

Nhưng một nhân vật truyền kỳ như thế lại đột ngột rút lui vào năm năm trước.

Thậm chí, ông ta còn rời Tân Hải đến tỉnh sống mai danh ẩn tích.

Cho đến hôm nay, ông ta mới bất chợt quay về.

Còn chưa về đến nơi, nhưng ông ta đã mời các lão quái vật cũ của Tân Hải đến Tụ Hiền Lâu rồi.

Người tinh ý sẽ biết lý do là gì ngay.

Chắc Vương Khôn định có hành động lớn gì đó đây.


“Mọi người đến đủ hết chưa?”
Thấy Long Tam bước vào, Sở Bắc đang ngồi trong phòng nghỉ chợt đứng dậy rồi cười hỏi.

“Cậu Sở, họ đến hết rồi”.

Long Tam lễ phép trả lời, trán đã rịn đầy mồ hôi.

“Chú Khôn toàn mời các nguyên lão cũ của Long Hổ Môn, có khá nhiều người đã nghỉ tay gác kiếm lâu rồi, nhưng không ngờ hôm nay vẫn đến đông đủ”.

Long Tam thấy rất bất ngờ với điều này.

Dù các lão quái vật kia đã rút lui nhiều năm nhưng tầm ảnh hưởng vẫn rất lớn.

“Không sao, đông mới vui mà”.

Sở Bắc mỉm cười rồi cất bước đi ra ngoài.

Long Tam chỉ biết cắn răng rồi đi theo Sở Bắc.

“Mẹ kiếp! Đường xá chán thế, đi ăn bữa cơm thôi mà kẹt xe quá trời, bực cả mình!”
Vừa lên tầng hai, họ đã nghe thấy tiếng chửi bới vang lên sau lưng.

“Này, mù à? Không thấy anh đây đang có việc gấp hay sao? Mau tránh ra!”
Sở Bắc và Long Tam gần như cùng khựng lại, Long Tam ngoái lại nhìn thì thấy là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi ăn mặc rất thời thượng.

“Cậu Lôi? Sao cậu lại đến đây?”
Long Tam thấy hơi bất ngờ, giờ này lẽ ra tên kia phải đang ăn chơi đàn đúm bên ngoài mới phải chứ?
“Sao, lẽ nào tôi không được đến đây à?”
Cậu Lôi trợn mắt lườm Long Tam rồi mới liếc sang Sở Bắc.

“Úi chà, hoá ra tôi nói đúng à, thằng này mù thật nè!”
“Long Tam, mau bảo nó tránh ra, làm mất thời gian của tôi thì nó không chịu trách nhiệm được đâu”.

Cậu Lôi khoanh tay trước ngực rồi cất giọng rất khó nghe.

Long Tam cau mày, cảm thấy rất bực mình.

Nhưng không chờ gã lên tiếng thì cậu Lôi kia đã mất kiên nhẫn.

“Ơ hay thằng kia, mày còn điếc nữa à? Mau tránh ra cho tao!”
Nói rồi, cậu Lôi sấn tới, định đẩy người Sở Bắc.

Cảnh tượng này khiến Long Tam sợ mất mật.

Gã vừa định ngăn cản thì phát hiện Sở Bắc bị đẩy thì vẫn đứng im.

Còn người đẩy là cậu Lôi thì lảo đảo lùi lại.

Mất thăng bằng, cậu Lôi ngã sấp mặt xuống hành lang.

“Con cái nhà ai mà vô văn hoá thế!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi cất giọng không vui.

Long Tam cười trừ rồi vội giải thích: “Cậu Sở, đây là Lôi Minh, cháu của Lôi Chấn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui