Lôi Chấn là một trong những người thành lập nên Long Hổ Môn.
Mười mấy năm trước, ông ta cũng rất có tiếng ở Tân Hải.
Vì tính tình nóng nảy, hở chút là động tay động chân nên được người ta gọi là ông Lôi.
Năm xưa, ông ta bị kẻ thù tính kế rồi chặt đứt mất ba ngón tay.
Song, ông ta vẫn nhịn đau rồi một mình đánh lại sáu người và xử lý hết toàn bộ kẻ thù.
Ông ta cũng thành danh từ trận đánh đó nên không ai dám động tới nữa.
Lôi Minh là cháu trai của ông ta, hắn không kế thừa được tính cách mạnh mẽ của ông mình, mà toàn là các tính xấu.
Ngày thường, hắn cũng không thèm coi Long Tam ra gì.
Nếu không vì nể mặt ông Lôi thì tên Lôi Minh này đã bị người ta đánh chết lâu rồi.
“Ông Lôi? Đúng là chẳng ra làm sao!”
Sở Bắc cất giọng thờ ơ, không thèm để ý đến Lôi Minh nữa, định quay người bỏ đi.
“Ối giời ơi, đau quá!”
Lôi Minh chật vật đứng dậy, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt hắn nhìn Sở Bắc sắp phun ra lửa.
“Thằng khốn kia, mày dám đánh tao à? Có biết bố mày là ai không hả?”
Dứt lời, hắn lại nhìn sang Long Tam.
“Long Tam, anh không thấy tôi bị đánh sao? Còn ngây ra đó làm gì? Bẽ gãy tay nó cho tôi mau!”
Long Tam chẹp miệng, cảm thấy bất lực.
Rõ ràng là tên Lôi Minh này ra tay trước mà?
Do mình vô dụng, giờ còn trách ai?
“Cậu Lôi, cậu nói vừa thôi!”
“Long Tam, anh nói thế là có ý gì?”
Long Tam tốt bụng nhắc hắn một câu, song chẳng những hắn không cảm kích, mà còn trợn trừng mắt lên.
“Anh giỏi lắm Long Tam, anh trở mặt với người nhà để giúp người ngoài chứ gì? Ông tôi đang ở trên tầng đấy, có tin tôi…”
Vù!
Lôi Minh đang mắng chửi một cách khí thế thì chợt có một cơn gió tập kích tới.
Rắc!
Thậm chí đến Long Tam cũng chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, đã có tiếng xương gãy vang lên.
“A, tay tôi!”
Ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lôi Minh.
Hắn đau đến mức mặt mày méo mó.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.
Sở Bắc chỉ vung cây gậy trúc lên đã bẻ gãy hai tay của Lôi Minh.
“Đây là cái giá phải trả cho việc không giữ mồm giữ miệng”.
Sở Bắc hờ hững liếc Long Tam.
“Anh nên khuyên nhủ cậu ta, nếu còn lần sau thì phải trả giá bằng mạng sống đấy”.
Dứt lời, Sở Bắc đi thẳng lên trên.
Long Tam lau mồ hôi, nhưng không rảnh để ý đến Lôi Minh, mà chạy theo Sở Bắc ngay.
…
Khói thuốc lượn lờ trong phòng bao sang trọng trên tầng năm.
Mỗi bàn ăn rộng rãi chỉ có sáu đến bảy người ngồi mà thôi.
Ai nấy đều khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.
Ai cũng cầm một cái tẩu trên tay, dù cửa sổ đã mở, nhưng vẫn khói mù mịt.
“Các vị, năm năm rồi, tôi mới có dịp hẹn mọi người đến đây!”
Vương Khôn đứng ở vị trí trung tâm, sau đó nhìn các lão cáo già ở bên dưới rồi cảm thán.
“Năm xưa, chúng ta cùng nhau gây dựng môn phái ở Tân Hải, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia! Bây giờ giai đoạn ấy đã qua, những người trẻ lên ngôi rồi”.
“Ai cũng phải già thôi!”
“Chú Vương, chú nói gì thế?”
Vương Khôn vừa nói dứt câu, một ông lão nhiều tuổi hơn ông ta chợt mỉm cười lắc đầu.
“Chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn thừa sức tạo dựng lại mọi thứ, có gì đâu mà chú phải phức tạp hoá lên thế?”
Nghe thấy thế, Vương Khôn bật cười: “Đúng là anh Lôi có khác, Vương Khôn tôi phục sát đất!”
“Được rồi, đừng vòng vo tam quốc nữa!”
Ông Lôi liếc nhìn Vương Khôn, sau đó dùng hai ngón tay còn lại trên bàn tay phải để rút một điếu thuốc ra châm.
“Chú đột nhiên về đây rồi gọi chúng tôi tới làm gì? Đừng nói là rảnh rỗi sinh nông nổi nhé?”
Nghe thấy thế, các lão cáo già khác lập tức liếc nhìn.
“Đúng đấy anh Vương, dù chúng ta đã già, nhưng một khi ra tay thì đám trẻ chưa chắc đã phải là đối thủ đâu”.
“Chuẩn, năm xưa, chúng ta có thể náo loạn Tân Hải thì bây giờ cũng thế”.
Những người khác cũng lên tiếng hùa theo, làm căn phòng nhốn nháo.
Vương Khôn không nói gì nữa, mà nhìn sang Mạc Thư Vân.
Mạc Thư Vân cười khổ một tiêng rồi lập tức đứng dậy.
“Các vị, xin hãy trật tự!”
Thấy những người khác đã im lặng, bấy giờ Mạc Thư Vân mới nói tiếp.
“Anh Vương đương nhiên biết các vị vẫn có chí anh hùng, nhưng sao anh ấy nhẫn tâm làm phiền cuộc sống yên bình của các vị chứ?”.
“Cho nên các vị bình tĩnh nghe anh ấy nói đã”.
Mạc Thư Vân vừa nói dứt câu, mọi người đã đổ dồn ánh mắt về phía Vương Khôn.
Vương Khôn thầm giơ ngón cái khen ngợi Mạc Thư Vân rồi thở phào một hơi.
“Không giấu gì mọi người, tôi quay về Tân Hải là có lý do”.
“Cháu tôi là Vương Hổ đã chết thảm tại Tân Hải vào mấy hôm trước, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy xác”.
“Anh trai tôi mất sớm, chỉ còn mỗi nó để nối dõi tông đường, nhưng tiếc là cháu tôi…”
Nói đến đây, Vương Khôn thở dài một hơi, điều này khiến bầu không khí tại đây chùng hẳn xuống.
Ông Lôi ngồi cạnh đó cau mày: “Vương Hổ chết thì Long Tam cũng có một phần trách nhiệm, gọi cậu ta ra đây hỏi là rõ thôi”.
Nghe thấy thế, những người khác cũng gật đầu.
“Đúng đấy anh Vương, hôm nay mọi người tề tựu đông đủ, chắc chắn sẽ bắt Long Tam giải thích cho anh rõ ràng”.
Mạc Thư Vân vỗ vai Vương Khôn với vẻ đồng cảm.
Long Tam chiếm giữ ở Tân Hải đã lâu, thế lực đã cắm rễ ở đây.
Dù Vương Khôn vẫn còn quyền thế, nhưng nếu không có thêm người ủng hộ thì chưa chắc đã làm gì được Long Tam.
Ông ta gọi Mạc Thư Vân cũng chỉ để tăng sức mạnh cho lời nói thôi.
“Đúng đấy anh Vương, tôi sẽ gọi Long Tam đến đây, nhất định sẽ bắt cậu ta giải thích rõ ràng với chú”.
Ông Lôi nói là làm, lập tức đứng dậy, Mạc Thư Vân vội vàng cản lại.
“Chuyện nhỏ nhặt thế này để tôi làm là được rồi, nếu Long Tam không biết điều, tôi sẽ xử lý ngay!”
Mạc Thư Vân vỗ ngực nói.
“Vậy phiền chú Mạc rồi!”
“Ha ha, chuyện nhỏ mà anh!”
Mạc Thư Vân mỉm cười xua tay, vừa định quay người thì cửa phòng bao đã vang lên tiếng gõ.
“Chắc là Long Tam đến đây, các vị cứ yên tâm, tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học”.
Mạc Thư Vân mỉm cười rồi lập tức đi ra mở cửa.
Ngay sau đó, ông ta đã nhìn thấy Long Tam.
“Long Tam đấy à, sao giờ mới tới? Là lớp người sau, cậu không thấy làm vậy là mất lịch sự à?”
Mạc Thư Vân chắp tay sau lưng rồi cất giọng dạy dỗ.
“Mau vào rồi chào mọi người đi, không thì tôi…”
Thấy Long Tam im thin thít, Mạc Thư Vân thầm đắc ý.
Hừ! Đại ca của Long Hổ Môn thì sao chứ? Vẫn kém ông ta thôi.
Vương Khôn đúng là chỉ được cái chuyện bé xé ra to.
Trong lúc đắc ý, ông ta chợt liếc nhìn tới một phía.
Ngay sau đó, cả người đã cứng đờ.
Ông ta hoảng hốt như nhìn thấy ma quỷ.
Ngay sau đó, Mạc Thư Vân rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
“Sao… sao… cậu ta lại đến đây?”
Mạc Thư Vân lắp bắp với vẻ mặt trắng bệch.
Trước đó, ông ta còn tưởng mình hoa mắt.
Nhưng sự thật luôn rất tàn khốc.
Thần tướng trấn quốc đang ở đây.
Bây giờ, Mạc Thư Vân chỉ muốn chết đi cho xong.
Sao tự nhiên ông ta lại đến đây chứ?.