“Chú Mạc, chú sao thế?”
Thấy Mạc Thư Vân bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhóm Vương Khôn cau mày lại.
Đến Long Tam cũng không hiểu rốt cuộc Mạc Thư Vân bị làm sao.
Còn Mạc Thư Vân thì chỉ muốn tìm kẽ hở nào để vùi đầu xuống ngay lập tức.
Đừng bảo là nói chuyện, đến hít thở ông ta cũng phải làm thật nhẹ nhàng.
Như thể sợ Sở Bắc sẽ phát hiện ra mình.
Vương Khôn cau mày, không để ý đến Mạc Thư Vân nữa.
Khi nhìn thấy Long Tam, ông ta lạnh mặt ngay.
“Long Tam, sao giờ cậu mới tới, có phải cậu không coi tôi ra gì không?”
Những người khác cũng híp mắt lại.
Nếu là người khác, có lẽ đã sợ mất mật khi nhìn thấy những ánh mắt hung dữ này.
Nhưng Long Tam không trả lời, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ.
Gã quay người rồi làm động tác mời với Sở Bắc.
“Cậu Sở, mời!”
Cộc cộc!
Tiếng gậy trúc vang lên.
Bấy giờ, nhóm Vương Khôn mới nhìn thấy Sở Bắc ở sau lưng Long Tam.
Anh chống dậy rồi chậm rãi đi vào phòng.
Long Tam đi trước rồi đích thân kéo ghế cho anh.
“Long Tam, cậu đang làm gì vậy?”
Thấy Sở Bắc đã ngồi yên vị, những người khác càng nhíu chặt hàng lông mày lại hơn.
“Này Long Tam, cậu đã đến muộn rồi còn dẫn một người mù dở đến đây, tưởng mình là đại ca của Long Hổ Môn rồi nên không còn coi chúng tôi ra gì nữa đúng không?”
Ông Lôi đập bàn rồi trừng mắt lườm Long Tam.
“Đúng đấy Long Tam, cậu phải giải thích rõ với chúng tôi, còn nữa, mau đuổi thằng mù này đi ngay”.
Những người khác cũng tỏ thái độ bất mãn.
Sở Bắc cũng đang thấy bực mình.
Chỉ có Mạc Thư Vân là đứng nép vào một xó.
Ông ta định lên tiếng nhắc nhở mọi người nhưng lại không dám, mà bỏ đi thì cũng không xong.
Bây giờ, ông ta đang thầm chửi bới Vương Khôn.
Vương Khôn chán sống thì thôi, sao còn kéo ông ta chết chung chứ!
“Ồn ào quá!”
Sở Bắc lên tiếng rồi chống cây gậy trúc xuống đất.
“Tôi tìm Vương Khôn, còn lại thì về hết đi!”
Hả?
Nghe thấy thế, mọi người đều nhíu mày.
“Hừ, tao không cần biết mày là ai, nhưng chưa đến lượt mày lên tiếng ở đây đâu, mau cút ngay!”
Ông Lôi trợn mắt rồi tức giận quát tháo.
“Hình như tôi không nói chuyện với ông thì phải?”
Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên rồi cất giọng lạnh lùng.
“Hừ, thế thì sao? Tao thích nói thì nói đấy, còn cần mày cho phép nữa à?”
Lôi Chấn? Hừm!
Sở Bắc cười nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, người xưa nói cấm có sai bao giờ!”
“Người bị thuộc hạ của tôi ném qua cửa sổ lần trước đã chết chưa?”
Long Tam sững người rồi cười khổ lắc đầu.
“Chưa ạ, thưa cậu Sở!”
Nhưng Long Tam chưa nói hết câu, vì Hoàng Đình đã bị liệt nửa người.
Sở Bắc khẽ gật đầu: “Chưa chết thì tốt, nếu người này còn nói thêm câu nào nữa thì ném xuống dưới cho tôi!”
Long Tam thầm cười khổ rồi gật đầu cho xong chuyện.
“Mày…”
Ông Lôi bốc hoả lên đầu, chuẩn bị bùng nổ.
Nhiều năm qua, chưa từng có ai dám hỗn hào với ông ta như vậy.
Bụp!
Ngay sau đó, cửa phòng bao lại bị đẩy mở.
Tiếng khóc lóc lập tức vang lên.
“Ông ơi, ông ơi, may quá cháu tìm được ông rồi, ông phải trả thù cho cháu!”
Lôi Minh buông thõng hai tay, mồ hôi chảy mướt mặt mà cũng không thể lau được.
“A Minh? Tay cháu sao thế này? Là kẻ nào làm?”
Thấy hai tay của cháu mình như đã bị phế, Lôi Chấn vô cùng phẫn nộ.
Ai cũng biết Lôi Minh là cháu trai mà ông ta yêu chiều nhất.
Những người khác thấy vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
Người dám đánh Lôi Minh ở đây chắc cũng chán sống rồi.
“Ông ơi, là thằng kia!”
Lôi Minh nhìn về phía Sở Bắc rồi nghiến răng nói.
“Cháu mới nói nó mấy câu mà nó đã đánh cháu, sau đó cháu cãi lý với nó thì nó phế cả hai tay của cháu rồi”.
“Ông ơi, cháu phải chặt đứt tứ chi và lột da của nó”.
Đôi mắt Lôi Minh đỏ ngàu với vẻ phẫn hận.
“Giỏi lắm, hoá ra là thằng nhãi này!”
Lôi Chấn nhìn về phía Sở Bắc rồi bùng lửa giận.
“Dám đánh cháu tao, hôm nay, tao sẽ cho mày muốn chết không được, mà muốn sống cũng không xong!”
Ngay sau đó, những người khác còn chưa có phản ứng gì.
Lôi Chấn đã cầm bình rượu lên, toan đập vào đầu Sở Bắc.
“Chết đi!”
Lôi Chấn hét lên, dù tuổi tác đã cao, nhưng ông ta vẫn rất khoẻ.
Thấy chai rượu sắp rơi xuống, Sở Bắc khẽ lắc đầu.
Anh chống cây gậy trúc trong tay xuống đất.
Cộc!
Chai rượu chợt vỡ tan rồi bắn tung toé vào người Lôi Chấn.
Trong lúc ông ta còn đang sững sờ, Sở Bắc đã giơ gậy lên chọc vào ngực ông ta.
Lôi Chấn chỉ thấy toàn thân mình nhẹ bẫng.
Sau đó, ông ta đã bay ngược về phía sau.
Trùng hợp sao lại bay đúng về phía cửa sổ.
“Không!”
Lôi Chấn ngớ người rồi hét lớn lên trong tuyệt vọng.
Ngay sau đó, ông ta đã biến mất khỏi phòng bao.
Những lão già khác sợ đến mức đứng bật dậy, nhưng chỉ còn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lôi Chấn.
Bịch!
Tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Một tiếng động giống hệt lần trước.
Không ai biết Lôi Chấn sống chết ra sao.
Còn Sở Bắc vẫn ngồi yên trên ghế, như thể tất cả những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ không liên quan đến anh.
“Hả…”
Cả phòng bao lập tức im thin thít.
Mọi người đều há hốc miệng với vẻ khó tin.
Đến Long Tam và Mạc Thư Vân còn đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.
“Ông, ông ơi…”
Một lúc sau, Lôi Minh mới là người phản ứng lại đầu tiên.
Hắn đứng trước cửa sổ ngây ngẩn nhìn xuống dưới.
Sau đó, hắn sợ đến mức ngã vật xuống đất.
Bao năm qua, hắn luôn mượn uy của ông nội mình để tác oai tác quái.
Nhưng giờ thì…
Nếu Sở Bắc cũng ra tay với hắn, có phải hắn sẽ chết chắc không?
“Đấy là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng, biến đi!”
Sở Bắc bình thản xua tay.
Lôi Minh như được đại xá, muốn đứng dậy chạy đi ngay.
Nhưng tay hắn đã bị phế, hơn nữa còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Vì vậy chỉ có thể lết chầm chậm ra ngoài như một con bọ.
Bây giờ, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Đến khi Lôi Minh đi rồi, nhóm Vương Khôn mới phản ứng lại.
Nụ cười trên mặt họ đã biến mất, thay vào đó là sự khiếp sợ.
“Cậu bạn trẻ, không biết cậu tìm tôi có việc gì?”
Vương Khôn dè dặt lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi hẳn.
Sở Bắc không trả lời, mà nhoẻn miệng cười như có như không.
“Ông nên giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở đây đi chứ”.
Hả?
Câu nói bâng quơ ấy khiến nhóm Vương Khôn phải cau mày rồi đưa mắt nhìn nhau.
Vương Khôn đang định lên tiếng thì…
Bụp!
Mạc Thư Vân trốn trong góc đã quỳ xuống.
Toàn thân ông ta không ngừng run rẩy.
“Chú Mạc, sao thế?”
Vương Khôn ngẩn ra, sao tự nhiên Mạc Thư Vân lại quỳ xuống thế kia?
“Dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi!”
Nói rồi, ông ta định tiến lên đỡ Mạc Thư Vân dậy.
Mặt Mạc Thư Vân cắt không còn một giọt máu.
Ông ta nhìn Vương Khôn như chỉ muốn giết chết đối phương.
Ông ta cứ ngỡ Sở Bắc sẽ không biết mình ở đây, ai dè chạy trời không khỏi nắng.
“Cậu Sở, tôi, tôi…”
Mạc Thư Vân lắp bắp, nói không nên lời.
Chỉ một câu giải thích thôi cũng khiến mặt ông ta tái nhợt.
“Ông nghĩ tôi nên phạt ông thế nào bây giờ?”
Sở Bắc vắt chéo chân rồi cất giọng thờ ơ.
Nhưng Mạc Thư Vân lại nghe như câu đòi mạng..