“Cậu Sở, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi thật rồi!”
“Tôi sẽ để lại mọi thứ của mình cho cậu, tôi… tôi sẽ rời khỏi Tân Hải…”
“Xin cậu tha cho tôi một mạng!”
Mạc Thư Vân nước mắt nước mũi giàn giụa nói.
Khi đối mặt với thần tướng trấn quốc, ông ta không dám tin vào vận may nữa.
Thậm chí, ông ta còn không dám giải thích, chỉ cần mạng sống thôi.
“Chuyện này…”
“Chú làm sao thế hả?”
Vương Khôn ngẩn ra.
Ông ta và Mạc Thư Vân khá thân thiết nên rất hiểu tính cách của nhau.
Mạc Thư Vân là một người rất sĩ diện.
Trên đời này, Mạc Thư Vân coi trọng nhất là thể diện, sau đó mới tới tiền tài và mạng sống.
Nhưng ông ta không ngờ một Mạc Thư Vân ưa sĩ diện như vậy lại bị một người thanh niên trẻ doạ cho thành thế kia.
Đến Long Tam đang đứng đối diện với Vương Khôn cũng thấy ngạc nhiên.
Long Tam vốn nghĩ mình hơi bị đề cao Sở Bắc này.
Song bây giờ, gã mới thấy thực chất mình đã đánh giá thấp thực lực của anh.
Chỉ với một câu nói của anh mà Mạc Thư Vân đã khúm núm thế kia, nếu anh muốn giết gã, chắc chỉ cần động ngón tay là xong.
Nghĩ đến đây, Long Tam vô thức toát mồ hôi hột.
Sau đó nghĩ thầm, nguy hiểm quá!
“Biết thế sao còn làm?”
Sở Bắc híp mắt rồi cất giọng bình thản.
“Trong ngày hôm nay, ông phải giao nộp toàn bộ tài sản của mình cho tập đoàn Bắc Dã, sau đó biến khỏi Tân Hải, không bao giờ được quay lại nữa”.
Bụp!
Toàn thân Mạc Thư Vân mềm nhũn, sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Sở Bắc nói vậy có khác nào tuyên bố tử hình với ông ta đâu?
Tích góp bao năm bị huỷ trong chốc lát.
“Cảm ơn cậu Sở, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
Nhưng may phúc sao, ông ta vẫn giữ được mạng sống.
Mạc Thư Vân vội vã cảm ơn rồi lừ mắt lườm Vương Khôn, sau đó lập tức bỏ đi.
Dáng vẻ nhếch nhác không khác gì chó nhà có tang.
Gì vậy trời…
Vương Khôn và những người khác đều trợn mắt há mồm.
Đến giờ phút này, họ cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc Mạc Thư Vân bị làm sao vậy?
“Chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải?”
Vương Khôn nghiêm mặt rồi nhíu mày.
Nhưng khi nhìn sang Long Tam thì mặt ông ta biến sắc.
“Long Tam, tôi hỏi cậu, cháu tôi là Vương Hổ chết ở Tân Hải, cậu có biết hay không?”
Long Tam nghệt mặt ra rồi khẽ gật đầu.
“Nếu cậu biết, tại sao không báo cho tôi? Hay chuyện này là do cậu làm?”
Vương Khôn lạnh mặt, khi nói chuyện còn cao giọng hơn.
“Hừ, đừng tưởng tôi không còn ở đây nữa thì không làm được gì cậu! Với tôi thì cậu mãi mãi là Long Tam, chứ không phải đại ca đâu”.
Vương Khôn lừ mắt, nói với giọng không chút khách sáo.
Dẫu sao, ông ta cũng có công lớn trong việc gây dựng nên Long Hổ Môn.
“Tôi biết mà chú Khôn!”
Long Tam khẽ gật đầu nói: “Nhưng tôi không liên quan gì tới cái chết của A Hổ cả”.
“Sao?”
Vương Khôn cau mày, lập tức tỏ thái độ bực dọc.
“Long Tam, năm xưa tôi đã nói với cậu thế nào? Tôi cho cậu ngồi vào vị trí này, mà cậu báo đáp tôi thế đấy à?”
“A Hổ bị giết, cậu không tìm hung thủ thì thôi, lại còn giấu tôi? Cậu làm thế mà coi được à?”
Vương Khôn tức tối đập bàn, gân xanh trên trán nổi hết cả lên.
Mấy ông lão ở sau lưng ông ta cũng nhíu mày.
Họ dè chừng nhìn sang Sở Bắc rồi không hẹn mà cùng im lặng.
“Long Tam, tôi chỉ ở lại Tân Hải ba ngày thôi”.
Vương Khôn hừ một tiếng rồi giơ ba ngón tay lên.
“Trong thời gian này, nếu cậu không tìm được hung thủ thì đừng có trách!”
Dứt lời, ông ta quay sang quan sát Sở Bắc.
“Cậu bạn trẻ, chúng ta coi như không đánh không quen biết, hay mọi người cùng nâng ly rồi bỏ qua chuyện ngày hôm nay nhé! Cậu thấy sao?”
Vương Khôn không phải người ngu dốt, ông ta có thể nhìn ra Sở Bắc không phải người đơn giản.
Kết bạn chứ không nên kết thù.
Còn Lôi Chấn, chết rồi thì thôi vậy!
Song, Sở Bắc vẫn im lặng, anh chỉ nở một nụ cười sâu xa và khinh bỉ.
Vương Khôn gặp phải đối thủ, dù trong lòng rất tức tối nhưng vẫn phải cố nhịn.
Ông ta lại ngoảnh sang Long Tam, thấy gã vẫn đứng im thì nổi giận đùng đùng quát.
“Cậu còn đứng đực ra đấy à? Mau đi xử lý công việc đi!”
Long Tam hé miệng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ.
“Tôi nghĩ không cần đâu”.
Giọng nói hờ hững vang lên, cuối cùng thì Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.
“Cậu nói vậy là sao?”
Vương Khôn cau mày rồi nhìn Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười nói: “Vì người ông cần tìm xa tít chân trời, gần ngay trước mắt”.
Vương Khôn ngẩn ra, sau đó như nghĩ ra điều gì, ông ta lạnh mặt.
“Lẽ nào chính cậu đã giết A Hổ?”
“Hình như thế! Tôi giết nhiều người rồi nên không nhớ rõ cho lắm”.
Sở Bắc dựa lưng vào ghế rồi khoanh tay trước ngực.
“Là cậu thật ư? Khốn kiếp, sao cậu lại giết cháu tôi?”
Vương Khôn lạnh mặt, cố nhịn cơn giận dữ rồi hỏi.
Dáng vẻ lúc này của ông ta như thể người chết là con trai của mình vậy.
“Tại sao ư? Vì hắn đáng chết, lý do đủ thuyết phục chưa?”
“Cậu…”
Vương Khôn tức điên người, mặt trợn tròn như sắp rơi ra ngoài.
“Long Tam, hung thủ đang ở ngay trước mặt rồi cậu còn chờ gì nữa? Tôi muốn lột da nó!”
Lúc này, Vương Khôn đã bị cơn tức che lấp lý trí, ông ta không còn kiêng dè thân phận của Sở Bắc nữa.
Ngày xưa, Vương Khôn tung hoành Tân Hải với đủ mọi thủ đoạn.
Nếu xét về mưu kế thì Long Tam chưa có cửa so với ông ta.
Song, Long Tam vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Gã bỏ ngoài tai mệnh lệnh của ông ta.
“Long Tam, cậu thế này là sao? Có phải cậu không còn nghe lệnh của tôi nữa không?”
Vành mắt Vương Khôn như sắp rách ra, mắt hắn đầy tia máu.
Long Tam cắn răng, dứt khoát quay đi.
Không phải gã không muốn ra tay, mà là không dám.
Sở Bắc này chắc chắn đáng sợ hơn Vương Khôn nhiều.
“Trương Hạ!”
Vương Khôn gọi to, cửa phòng bao lại bị đẩy mở.
Trương Hạ lạnh lùng đi tới cạnh Vương Khôn.
“Chú Khôn!”
Vương Khôn chỉ vào Sở Bắc với vẻ mặt đầy u ám.
“Đi chặt đứt tay thằng này cho tôi, nhưng không được để nó chết, tôi phải hành hạ nó”.
Trương Hạ ngẩn ra nhìn Sở Bắc, sau đó cau mày rồi lại nhìn sang Long Tam.
Người thanh niên này không đơn giản.
Không chắc chắn thì hắn ta không dám ra tay.
“Sao, đến cậu cũng bỏ ngoài tai mệnh lệnh của tôi à?”
Thấy Trương Hạ đứng im, Vương Khôn tức đến nghẹt thở.
Ông ta tái mắt, suýt thở không ra hơi.
“Cậu ta thông minh hơn ông đấy”.
Sở Bắc nhếch miệng rồi nói với vẻ sâu xa.
“Vương Khôn, người Tân Hải, bỏ học từ năm chín tuổi, nhặt rác sống qua ngày với mẹ mình, mươi lăm tuổi đánh nhau bị giải đến đồn cảnh sát, mười chín tuổi thì lăn lộn trong giới xã hội đen với tên đầu sỏ Lý Cường, sau đó phải ngồi tù sáu năm vì tội hành hung người khác, hai mươi hai tuổi thì thành lập Long Hổ Môn…”
“Năm năm trước, ông tẩy trắng bản thân rồi đến tỉnh, ngoài hai con một trai một gái ra thì còn sáu đứa con riêng nữa”.
“Vương Hổ chính là một trong số đó”.
“Tôi nói có đúng không?”
Sở Bắc nhếch miệng cười, thuật lại lai lịch của Vương Khôn.
Dứt lời, không chỉ Vương Khôn, đến Long Tam và Trương Hạ cũng ngẩn ra.
Các lão già ở bên dưới thì còn kinh ngạc hơn, ai nấy đều có vẻ khó tin.
Bọn họ đã đi theo Vương Khôn nhiều năm, nhưng cũng không biết nhiều chuyện đến vậy.
Điều khiến họ ngạc nhiên nhất là Vương Hổ lại là con riêng của Vương Khôn.
Bảo sao!
“Cậu, sao cậu lại biết những chuyện này?”
Vương Khôn nghe đến mức ngây người rồi không đánh tự khai.
Nhưng, năm năm trước, ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để phong toả hết các tin tức này rồi mà.
Tại sao chàng trai trẻ này lại biết được?.