Sau khi rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Sở Bắc chống gậy đi lên một chiếc xe MayBach.
Thanh Vũ có vẻ đã ngồi chờ trên xe rất lâu rồi.
“Cậu chủ, ông ba nhà họ Dương chính là Dương Hoài An - chú ba của Dương Xuyên.
Nhưng tám năm trước, ông ta đã tách khỏi nhà họ Dương, ba năm sau thì đã mai danh ẩn tích”.
“Còn tổng giám đốc Triệu đó thì tôi vẫn chưa điều tra ra được, chắc từ khi xuất ngoại từ năm năm trước chưa từng về nước lần nào”.
Sở Bắc gật đầu, mọi thứ đúng như anh dự đoán.
“Tiếp tục điều tra, ông ta vẫn đang ở Tân Hải đấy!”
Thanh Vũ ngẩn ra: “Ý của cậu là…”
Sở Bắc mỉm cười: “Năm năm trước, dù tôi đã thất bại, nhưng đối phương cũng không thành công”.
Sau đó, anh lạnh giọng nói tiếp: “Còn nữa, việc quan trọng nhất là tìm ra tên phản bội ấy! Nếu không, sao mười một người anh em của tôi có thể yên nghỉ được?”
“Vâng thưa cậu!”
Thanh Vũ gật đầu, không cần Sở Bắc nhắc thì cô vẫn sẽ làm.
Điều quân đội hận nhất chính là sự phản bội.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh về nhà.
Sở Bắc nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông.
“Sở Bắc, anh đang ở đâu đấy?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói có vẻ gấp gáp của Lạc Tuyết.
“Anh đang trên đường về nhà, có chuyện gì thế?”
“Mẹ và Vũ Tâm đang gặp chút chuyện phiền phức ở trường mẫu giáo, tôi đang bận nên không đến ngay được, anh qua đó xem sao nhé!”
Giọng nói của Lạc Tuyết có vẻ bất lực và lo lắng.
Bình thường đều là cô hoặc Sở Bắc đi đón con.
Nhưng hôm nay, cô quá bận mà không biết Sở Bắc lại đi đâu mất nên đành nhờ Chu Cầm đi đón Tiểu Vũ Tâm.
Không ngờ lại xảy ra chuyện.
“Được, anh sẽ đến đó ngay!”
Vừa nghe thấy là chuyện liên quan đến con gái, Sở Bắc lập tức bảo Thanh Vũ quay xe đến trường mẫu giáo.
…
Trường mẫu giáo số một Tân Hải được công nhận là trường tư tốt nhất ở đây.
Vì thế, mỗi khi đến giờ vào học hay tan lớp, đều có cả hàng xe sang đỗ ở bên ngoài.
Các bậc phụ huynh đều là những người có thân phận cao sang, quyền quý.
Lúc này, rõ ràng đã tan học một lúc lâu, mà cổng trường vẫn kín người.
“Mụ già kia, bà trông cháu kiểu gì thế hả? Có biết đôi giày này của con trai tôi bao nhiêu tiền không? Có bán bà đi cũng không mua nổi đâu!”
Một người phụ nữ mập mạp trang điểm đập đang chỉ tay vào mặt Chu Cầm rồi mắng chửi.
Trông dáng vẻ của cô ta như thể hai người có thâm thù cừu hận.
Có một bé trai ăn mặc rất sang trọng đứng cạnh cô ta, vừa nhìn đã biết là cậu ấm nhà giàu.
Chu Cầm đứng ở phía đối diện đang nghiến răng với vẻ mặt khó chịu.
Tiểu Vũ Tâm đứng cạnh bà ta thì nắm chặt tay thành nắm đấm, vành mắt đỏ hoe.
“Bà ơi, cháu… cháu không giẫm lên giày của bạn ấy đâu, là bạn ấy tự làm bẩn đấy ạ”.
Tiểu Vũ Tâm sợ sệt giải thích với giọng đầy oan ức.
“Con bé này, từ nãy đến giờ, chỉ có một mình mày đi qua người con tao, không phải mày giẫm thì ai hả?”
“Hừ, từ già đến trẻ toàn một lũ bần hàn!”
Người phụ nữ kia chẳng những không nghe Tiểu Vũ Tâm giải thích, mà còn nói nặng lời hơn.
Trông cô ta chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.
“Này cái cô kia, cô ăn nói kiểu gì thế hả?”
Lúc này, Chu Cầm đã không nhịn nổi nữa.
Không phải vì Tiểu Vũ Tâm, mà vì người phụ nữ kia dám chửi bà ta, điều này khiến bà ta muốn phát điên.
“Vả lại, có mỗi đôi giày thôi mà, đáng bao nhiêu tiền nào?”
“Đáng bao nhiêu tiền ư?”
Người phụ nữ nghe thấy thế thì tức đến mức bật cười.
“Bà mở to mắt ra mà nhìn, đây là nhãn hiểu nổi tiếng của nước ngoài đấy, cả Tân Hải chỉ có ba đôi thôi! Ừ thì cũng không đắt lắm, chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi”.
“Nhìn bà thế này chắc không thiếu chút tiền ấy đâu nhỉ? Chuyển khoản hay trả tiền mặt đây?”
Người phụ nữ giơ hai tay chống nạnh rồi cất giọng với vẻ sâu xa.
Dứt lời, cô ta chìa tay ra với Chu Cầm, ý tứ đã quá rõ ràng.
“Cái gì? Có đôi giày mà những năm, sáu mươi nghìn? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?”
Chu Cầm trợn tròn mắt, biến sắc mặt.
“Tôi không biết hàng ngoại hàng nội gì hết, nhưng có đôi giày mà cô đòi tôi đền năm, sáu mươi nghìn thì rõ ràng là ăn chặn người ta”.
“Ăn chặn?”
Người phụ nữ nghe thấy thế thì lập tức tỏ vẻ coi thường.
“Tôi biết rồi, ra là đồ nhà quê! Có cần tôi lấy hoá đơn cho bà xem không?”
Người phụ nữ vênh váo, cất giọng đầy vẻ khinh bỉ.
“Vì bà là bà già nhà quê nên tôi sẽ không gây khó dễ nữa! Thế này đi, bà đền cho tôi hai mươi nghìn thì tôi sẽ bỏ qua, không thì chuyện này chưa xong đâu”.
Hả!
Mặt Chu Cầm lập tức đỏ lên.
Bà ta là một người rất ưa sĩ diện, mà người phụ nữ này luôn miệng dè bỉu bà ta là đồ nhà quê, điều này khiến Chu Cầm tức điên lên.
Đã thế, cô ta còn định bòn tiền của bà ta ư?
Không đời nào!
“Hừ, cô bảo tôi là đồ nhà quê, thế cô là cái thá gì hả?”
“Giẫm lên giày một cái là đòi người ta những hai mươi nghìn, cô tưởng mình là ai hả? Mơ đi!”
Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, định kéo Tiểu Vũ Tâm bỏ đi.
Song, người phụ nữ kia nào chịu bỏ qua, cô ta lập tức sấn tới chặn trước mặt hai bà cháu.
“Không đền tiền thì đừng hòng đi đâu hết!”
“Bà hỏi tôi là ai ư? Tôi chỉ sợ nghe xong, bà lại sợ mất mật thôi, chồng tôi là Lý Hải Bắc!”
Người phụ nữ ngẩng cao đầu rồi đắc ý nói.
Nghe thấy vậy, những người vây xem đều ngẩn ra.
Sau đó, ai nấy đều có vẻ sợ sệt.
Nếu Sở Bắc mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này.
Cô ta chính là Từ Lệ, người mà anh từng gặp một lần ở tập đoàn Lý Thị.
Chỉ có Chu Cầm cau mày với vẻ mặt mù mờ.
“Lý Hải Bắc là ai? Tôi không biết!”
“Tôi…”
Từ Lệ đang dương dương đắc ý thì bị câu nói của Chu Cầm làm cho nghẹn họng.
“Đúng là đồ nhà quê, đến chồng tôi mà cũng không biết!”
Từ Lệ hừ một tiếng rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
“Thế bà có biết Lý Hải Đông - gia chủ nhà họ Lý không? Đó chính là anh ruột của chồng tôi đấy!”
“Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào? Ơ…”
Ban đầu, Chu Cầm nghệt mặt ra, sau đó như nghĩ ra điều gì, lập tức hít một hơi lạnh.
Mặt bà ta tái hẳn đi.
Thật lòng thì bà ta không biết nhà họ Lý mạnh đến mức nào.
Chỉ biết người ta là một gia tộc lớn hàng đầu mà thôi.
Một gia tộc cỏn con hạng ba như nhà họ Lạc đã có thể hành bà ta thừa sống thiếu chết rồi, nói gì đến gia tộc hàng đầu.
Nghĩ tới đây, Chu Cầm lập tức rụt cổ lại như con rùa.
Bà ta thầm thấy vô cùng hối hận.
Sao bà ta không tung tẩy đi chơi mà lại nhận lời đón con cho Lạc Tuyết làm gì?
Để giờ ra nông nỗi này.
Xong rồi, phen này là xong thật rồi.
“Giờ bà đã biết chưa?”
Trông thấy sắc mặt của Chu Cầm, Từ Lệ cười khẩy.
Cô ta chống nạnh rồi kiêu căng nhìn Chu Cầm.
“Ngoan ngoãn nôn tiền ra, không thì tôi sẽ gọi cho chồng tôi đấy”.
Chu Cầm ở phía đối diện đang nhăn nhó mặt mày.
Chưa bàn đến chuyện bà ta không có ngần ấy tiền, mà dù có thì còn lâu bà ta mới chịu trả cho Từ Lệ.
Nhưng nếu vậy, bà ta sẽ đắc tội với nhà họ Lý thì sao?
Trong lúc xoắn suýt, Chu Cầm chợt nhìn sang Tiểu Vũ Tâm rồi quát nạt.
“Tất cả là tại cháu đấy, tự nhiên giẫm lên giày người ta làm gì? Bây giờ thì hay rồi, có bán cháu đi cũng không đủ tiền đền cho người ta đâu!”.