Phụp!
Ba tên đàn em quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.
Cơ thể họ run lên, đầu cúi rạp trên mặt đất.
Khác hoàn toàn với vẻ hống hách trước đó.
"Tôi, chúng tôi sai rồi.
Chúng tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi!”
"Nhà chúng tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ.
Chỉ vì phải kiếm miếng ăn, thực sự là không dễ dàng gì!”
"Chuyện này, chuyện này đều là do cậu chủ Dương kêu chúng tôi là.
Đúng, đều là lệnh của cậu chủ Dương, không liên quan gì đến chúng tôi!”
Ba người nước mắt nước mũi ròng ròng, tiếp tục quỳ lạy xin tha.
Dập đến chảy máu đầu cũng không dám dừng lại.
Sở Bắc lắc đầu, không thèm nhìn thêm lấy một cái.
Anh quay lại và đến chỗ Lạc Tuyết.
Đến tận lúc này Lạc Tuyết mới định thần lại và nhìn Sở Bắc với vẻ mặt kỳ lạ.
Cảnh tượng vừa rồi ngay cả cô cũng không thể ngờ tới được.
Lúc này, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác.
Sở Bắc trước mặt mình rất bí ẩn, bí ẩn đến nỗi ngay cả cô cũng không thể nhìn thấu được.
Nhưng vừa định hỏi, Sở Bắc đã lắc đầu trước.
"Lên xe đi, mọi chuyện giao cho anh!"
Lạc Tuyết sững sờ một lúc, giọng nói của Sở Bắc mang đến cho cô một cảm giác rất yên tâm, rất tự tin.
Không hiểu vì sao mà cô cứ thế bước lên xe như ma xui quỷ khiến.
Thấy vậy, Sở Bắc mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số!
"Nói với Chu Minh Hạo, trong năm phút nữa, tôi không biết ông ta dùng cách gì, dọn sạch đường đến bệnh viện thành phố cho tôi!”
“Rõ!”, giọng nói cung kính của Thanh Vũ từ đầu dây bên kia truyền đến!
Cúp điện thoại xong, Sở Bắc lại lên xe taxi!
"Hai, hai vị, phía trước có lẽ cũng bị phong tỏa, hay là chúng ta đi đường vòng? Tôi đảm bảo, trong vòng một giờ nhất định sẽ đưa hai người đến bệnh viện thành phố!"
Người lái xe run lên, anh ta cũng không dám dây vào người dũng mãnh như vậy.
“Không cần!”, Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tiếp tục, đi về phía trước!"
"Nhưng…"
Người lái xe cười gượng, nhưng nhìn Sở Bắc với vẻ mặt vô cảm trong gương chiếu hậu.
Chỉ có thể nghiến răng và tiến về phía trước!
...
Ở đầu kia con đường thì sôi động hơn hẳn.
Một chiếc Maybach mới tinh, đậu giữa đường.
Một thanh niên khoảng hai lăm tuổi đang ngồi trong chiếc xe đó.
Người thanh niên này mặc trang phục đơn giản của Versace và để tóc ngắn, trông rất điển trai.
Chỉ là ánh mắt kiêu ngạo không hòa hợp với vẻ ngoài của hắn!
Hai bên là những chiếc Audi A8 xếp gọn gàng, biển số xe nối liền nhau.
Cánh cửa mở ra, người đầu tiên bước ra là Chu Minh Hạo, người đứng đầu thành phố!
Phía sau ông ta là các nhà lãnh đạo của thành phố Tân Hải!
"Ha ha, thật vinh dự cho thành phố Tân Hải khi được cậu Dương ghé thăm!”
Chu Minh Hạo mỉm cười và sải bước đến chỗ chiếc Maybach.
Dương Xuyên, cậu chủ của nhà họ Dương ở tỉnh lỵ!
Họ Dương là một gia tộc hạng nhất ở tỉnh lỵ, có nhiều ảnh hưởng trong giới kinh doanh lẫn chính trị.
Đừng thấy Dương Xuyên này chỉ là một cậu nhóc, hắn là con trai duy nhất của nhà họ Dương, đương nhiên có thể đại diện cho nhà họ Dương.
Hơn nữa, một số dự án lớn ở thành phố Tân Hải còn cần sự đầu tư từ gia tộc họ Dương.
Nếu không phải vì lẽ đó, Chu Minh Hạo đã không đích thân đến đón hắn.
"Vinh hạnh thì không dám, có điều mấy người đã bắt tôi phải đợi ở đây cả nửa tiếng đồng hồ rồi.
Có phải là các người xem thường Dương Xuyên tôi không?”
Tuy nhiên, người đứng đầu thành phố đích thân đến đón mà Dương Xuyên vẫn không có ý định xuống xe.
Hắn châm một điếu thuốc, với giọng điệu hờ hững.
"Chuyện này...cậu Dương nói đùa rồi, vừa xong tôi có chút việc nên
Ánh mắt Chu Minh Hạo đanh lại một lúc, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng vẫn cố gắng kìm lại.
Tất nhiên, cái gọi là chút việc đương nhiên là đi dự đám cưới của Sở Bắc.
Có điều trên đường đi gặp chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
"Cậu Dương, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời cậu dời bước, chúng ta có thể trò chuyện với nhau trong buổi tiệc”.
Chu Minh Hạo làm động tác mời, nhưng giọng điệu đã không còn nhiệt tình như trước.
Dù sao thì, Dương Xuyên cũng chỉ là một cậu nhóc.
Nếu không phải e dè thực lực của nhà họ Dương, một ông trùm một phương như ông ta cũng đâu đến mức phải khom lưng uốn gối như vậy.
Nhưng nếu Dương Xuyên không biết điều, Chu Minh Hạo sẽ không ngại dạy hắn ta cách cư xử.
"Tiệc rượu? Chỉ là một Tân Hải nhỏ nhoi, ngay cả khách sạn sáu sao cũng không có thì có bữa tiệc hay ho gì được cơ chứ?”
Dương Xuyên nói với vẻ chán ghét, sau đó cười một cách tinh nghịch.
"Thôi được rồi, nếu như các người đã nhiệt tình như vậy thì thiếu gia tôi đây sẽ nể mặt vào trong ngồi chút vậy!”
"Được, cậu chủ Dương, đi thôi!"
Thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn như vậy, nụ cười trên miệng Chu Minh Hạo lập tức biến mất, giọng điệu cũng nhạt dần.
Vừa định lên xe, liền nhìn thấy thư ký đang cầm điện thoại di động, vội vàng đi tới.
"Châu tiên sinh, ông có điện thoại!"
Chu Minh Hạo cau mày, xua tay: “Tắt đi, có chuyện gì để về rồi nói!”
Tuy nhiên, thư ký nở một nụ cười gượng gạo, lời nói cũng gượng gạo.
"Chu tiên sinh, là, là người đó gọi tới ạ!”
Cái gì?
Chu Minh Hạo giật bắn mình, vội vàng bắt máy.
Nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, sắc mặt ông ta tái nhợt, vội vàng ấn nút trả lời.
"Thưa cậu! Đúng vậy, là tôi, Chu Minh Hạo đây!"
"Được được, cậu yên tâm, không quá năm phút đồng hồ, tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa!"
Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng khi cúp điện thoại, trên trán Chu Minh Hạo đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Khi nhìn về phía con đường bị phong tỏa, khuôn mặt ông ta cũng chìm hẳn xuống.
"Ai làm vậy? Ai chặn đường này lại hả? Không có lệnh của tôi mà dám tự phong tỏa đường lại, định làm phản hả?”
Thực ra, trước đó Chu Minh Hạo đã nhìn thấy con đường bị chặn.
Chỉ giả vờ như không biết mà thôi.
Nhưng bây giờ, điều này lại gây ảnh hưởng đến Sở Bắc?
Đó không phải là một vấn đề nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, nhiều người thất thần nhìn nhau.
Họ thầm nghĩ vừa rồi vẫn còn ổn, sao bây giờ đột nhiên lại trở mặt vậy?
"Là tôi chặn đó!"
Một giọng nói hờ hững vang lên, Dương Xuyên bước ra khỏi xe, nhìn chằm chằm vào Chu Minh Hạo!
"Hình như ông có ý kiến hả?"
Sắc mặt Chu Minh Hạo trầm xuống, nhưng vẫn cố kìm nén lửa giận trong lòng.
"Cậu Dương, đây là con đường chính ở trung tâm thành phố Tân Hải, không thể tùy tiện phong tỏa được, cậu xem..."
"Vậy thì đã sao?"
Dương Xuyên ngắt lời ông ta, hắn dang rộng hai tay với vẻ thờ ơ.
"Tôi có thể đến thành phố thôn quê nhỏ bé này đã là nể mặt các người lắm rồi, phong tỏa có một con đường đâu phải là chuyện gì to tát chứ?”
Hắn nói dứt lời, Chu Minh Hạo tức giận đến mức hận một nỗi không tát được vào mặt hắn ngay tại chỗ.
Lúc bình thường, con đường bị phong tỏa thì cũng không làm sao cả.
Nhưng không may là nó lại khiến hành trình của Sở Bắc bị trì hoãn?
Nếu người đó nổi giận, đừng nói là cậu chủ ngớ ngẩn này, ngay cả nhà họ Dương cũng không thể chống đỡ được.
"Cậu Dương, có những lúc tự đề cao mình quá chưa hẳn đã là chuyện tốt! Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nhường đường, nếu không hậu quả cậu tự mình gánh vác!”
Chu Minh Hạo chỉ thiếu nước nói toạc móng heo ra nữa thôi.
"Ông nói vậy là đang uy hiếp tôi đấy à? Hay là đang dạy bảo tôi?”
Trong chốc lát, sắc mặt Dương Xuyên tối sầm lại.
Ánh mắt hắn và Chu Minh Hạo chạm nhau, hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp.
"Nếu đã như vậy, cậu chủ tôi đây không đi đâu cả.
Con đường này tôi cũng cứ phong tỏa như vậy đấy.
Tôi muốn xem xem có hậu quả gì mà thiếu gia tôi đây không gánh vác nổi.
Nói rồi, hắn dựa vào chiếc Maybach.
Thực sự làm căng với Chu Minh Hạo!.