“Thế nào là không được? Cháu ăn nói với người lớn thế đấy à?”
Lạc Viễn Hà hừ lạnh một tiếng với vẻ trách mắng.
“Đúng đấy! Lạc Tuyết, cô nhìn lại mình đi, trước đó ông nội gọi cô quay lại công ty là vinh hạnh cho cô rồi”.
“Nhưng kết quả thì sao? Cô lại thiên vị người ngoài, thế có xứng làm người nhà họ Lạc không hả?”
Lạc Mai tiến lên rồi nói ra những câu còn khó nghe hơn cả Lạc Viễn Hà.
“Được rồi!”
Hai bố con nhà kia vừa nói dứt câu thì Lạc Vinh Quang đã khẽ hừ một tiếng, ra hiệu cho họ im lặng.
“Lạc Tuyết, cháu đi đi! Ông cưu mang cháu đến ngày hôm nay cũng coi như tận tình tận nghĩa và không hổ thẹn với bố cháu rồi”.
“Còn cổ phần thì cháu nên quên đi!”
Nghe ba người họ nói vậy, mặt Lạc Tuyết tái nhợt.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn thấy chán trường và tự giễu.
Sở Bắc nói đúng, cô đã quá ngây thơ!
Nhà họ Lạc thật sự không xứng đáng với những gì cô đã làm cho họ.
Nên kết thúc thôi!
Ngay bây giờ!
Nỗ lực bao năm của cô cũng chẳng là gì cả.
Thậm chí còn không được nổi một câu cảm ơn.
Cô thua rồi, thua trắng rồi.
“Được, cháu…”
Trong lúc tuyệt vọng, Lạc Tuyết quyết định thoả hiệp.
Nhưng đột nhiên có một giọng nói đã xen ngang.
“Ba người bắt nạt một cô gái mà không thấy xấu hổ à?”
Giọng nói ấy hờ hững, nhưng chứa đầy vẻ châm biếm!
Cộp cộp!
Sở Bắc chống cây gậy trúc đi tới.
“Sở Bắc!”
Lạc Tuyết ngước lên nhìn rồi lẩm bẩm, trong lòng thấy cực kỳ chua xót.
Nếu cô nghe lời Sở Bắc từ trước thì giờ đâu đến nỗi này.
“Sở Bắc, cậu đến đây làm gì?”
Trông thấy Sở Bắc, Lạc Vinh Quang và hai bố con Lạc Mai nhíu chặt hàng lông mày lại.
Họ đều có vẻ vô cùng sợ sệt!
Chưa bàn đến khả năng Sở Bắc khá thân thiết với các nhân vật lớn.
Mà sau vài lần giao chiến trước đó, họ đã biết là Sở Bắc khó chơi hơn Lạc Tuyết nhiều.
“Không làm gì cả, tôi chỉ đến bảo vệ lẽ phải thôi”.
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi bước đến cạnh Lạc Tuyết vỗ lưng cô như an ủi.
“Các người đuổi việc Lạc Tuyết cũng được, nhưng phải trả đủ cổ phần cho cô ấy!”
“Không đời nào!”
Nghe thấy thế, Lạc Mai rít lên.
“Sở Bắc, cậu là người ngoài nên không có tư cách xen vào chuyện này đâu!”
Lạc Vinh Quang lạnh mặt, gần như nghiến răng nói.
“Đúng, các người đừng hòng mơ tưởng tới cổ phần của tập đoàn”.
Lạc Viễn Hà cũng hậm hực, như con gà mẹ bảo vệ gà con.
Song, lại giống một kẻ ki bo bủn xỉn hơn.
“Các người chắc chưa?”
Sở Bắc mỉm cười rồi lấy bản hợp đồng giơ ra trước mặt họ.
“Giấy trắng mực đen đây mà còn định chối à?”
Trông thấy hợp đồng chuyển nhượng, ba người kia lập tức biến sắc mặt.
Nhưng họ vẫn quyết cắn chặt răng, không chịu thừa nhận.
“Hừ, mỗi bản hợp đồng ấy thì chứng minh được điều gì chứ?”
“Đúng vậy, đó là cậu bắt chúng tôi ký nên không tính!”
“Hừ, bộc lộ dã tâm rồi đấy à? Muốn có cổ phần ư? Đừng mơ!”
Mục đích của những người này rất đơn giản, đó là tống cổ Lạc Tuyết đi.
Ngoài ra, họ còn muốn nuốt trọn số cổ phần của cô.
“Sở Bắc, thôi đi!”
Lạc Tuyết thở dài một hơi với vẻ đau lòng đến mức tuyệt vọng, cô không còn mong chờ gì vào nhà họ Lạc nữa rồi.
“Tiểu Tuyết, em vẫn chưa hiểu sao?”
Sở Bắc lắc đầu rồi nghiêm giọng.
“Nếu em cứ nhún nhường thì sẽ không bao giờ nhận được sự tôn trọng của người khác đâu”.
“Còn một khi mạnh tay thì phải lấy lại hết mọi thứ thuộc về mình”.
Dứt lời, anh lại quay sang nhìn ba người kia.
“Tôi hỏi lại lần cuối, các người có trả cổ phần cho Lạc Tuyết không?”
Nghe thấy câu chất vấn của Sở Bắc, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai không dám hé răng một lời.
Lạc Vinh Quang thì nhìn chằm chằm vào anh rồi gằn từng chữ.
“Sở Bắc, cậu không phải là người nhà họ Lạc, dựa vào đâu mà đòi cổ phần với tôi?”
“Dựa vào đâu ư?”
Sở Bắc cười nói: “Dựa vào bản hợp đồng có chữ ký của ông đây!”
“Tôi cỏ thể khiến tập đoàn Lạc Thị phá sản, còn nhà họ Lạc sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa”.
“Giờ ông hãy chọn giữa ba mươi phần trăm cổ phần và công ty đi”.
Sở Bắc tự tin nói như đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay.
“À quên, còn chuyện này nữa.
Lạc Thị đang giữ một tỷ của nhà họ Lý đúng không?”
“Chỉ cần tôi nói một câu thì Lý Thị sẽ thu hồi về ngay”.
Dứt lời, anh kéo Lạc Tuyết ngồi xuống sofa.
Dáng vẻ ung dung của anh như thể một tỷ chỉ là một đồng.
“Tôi cho các người ba phút để chọn, không thì tôi sẽ chọn hộ”.
Im lặng!
Sở Bắc nói xong thì không gian bỗng yên tĩnh đến mức lạ thường.
Lạc Vinh Quang và hai bố con Lạc Mai đều tái mặt.
Ai nấy đều nhíu mày với vẻ lo sợ.
Nếu là trước kia, chắc chắn họ sẽ không để tâm đến lời uy hiếp của Sở Bắc.
Nhưng bây giờ thì khác.
Thậm chí, họ còn thấy rất hoảng sợ.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Lạc Tuyết ngạc nhiên nhìn Sở Bắc, nhưng không nói gì.
Còn ba người kia thì đang thấy rất đắn đo.
Ba mươi phần trăm cổ phần không phải một con số nhỏ.
Họ thật sự không nỡ.
Nhưng nếu không đồng ý, chẳng may Sở Bắc thật sự làm được như lời anh nói thì sao?
Họ không dám đánh cuộc.
“Được được, Sở Bắc, cậu thắng rồi!”
Sau khi trầm mặc một lúc, cuối cùng Lạc Vinh Quang nghiến răng, đành phải thoả hiệp.
“Chọn hoa hồng hay tiền mặt thì tuỳ!”
Lạc Vinh Quang gần như phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này.
Bố con Lạc Mai ở bên cạnh nhăn mặt lại, nhưng không dám nói gì.
“Nếu chọn tiền mặt thì tôi chỉ cho ba trăm nghìn thôi, còn chọn hoa hồng thì chờ cuối năm”.
Nghe thấy thế, bố con Lạc Mai mới giãn cơ mặt ra một chút.
Ba trăm nghìn mua ba mươi phần trăm cổ phần là nhà họ Lạc lời rồi.
Còn nếu Lạc Tuyết chọn hoa hồng thì phải chờ cuối năm, khi ấy muốn chia bao nhiêu là quyền của họ.
Lạc Vinh Quang quả là túc trí đa mưu.
“Ba trăm nghìn?”
Lạc Tuyết cau mày, trước đó Lạc Thị mới nhận được một khoản đầu tư cả tỷ bạc cơ mà.
Sao ba mươi phần trăm cổ phần chỉ có ba trăm nghìn được?
Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng mặt đã tỏ thái độ không vui.
“Sao? Chê ít à? Một tỷ kia mai này phải trả cho người ta, chứ cô tưởng của công ty chắc?”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng với vẻ bực dọc.
Trước đó, nhờ một tỷ của nhà họ Lý thì tập đoàn mới cải tử hoàn sinh.
Nếu giờ bên ấy đòi lại thì họ chẳng những trắng tay, mà còn phải gánh cả đống nợ.
Nói chung là lợi bất cập hại!
“Chọn đi!”
Sở Bắc lắc đầu rồi nhìn sang Lạc Tuyết.
Anh sẽ để cô tự quyết định.
Lạc Tuyết thở dài nói: “Tiền mặt! Từ nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa”.
Dứt lời, cô nhắm mắt lại.
Cô thật sự không muốn chứng kiến cảnh này.
“Trả tiền đi!”
Sở Bắc ngoái lại nhìn Lạc Vinh Quang rồi nói..