Lạc Vinh Quang nghiến răng nhìn Sở Bắc.
“Cậu vội gì chứ! Không lẽ cả tập đoàn Lạc Thị không có nổi ba trăm nghìn chắc?”
Dứt lời, ông ta lập tức vẫy tay với Lạc Viễn Hà đứng phía sau.
“Đi chuyển ba trăm nghìn vào thẻ lương của Lạc Tuyết, không người ta lại tưởng nhà họ Lạc mình nhỏ nhen”.
Ai không biết còn tưởng Lạc Vinh Quang hào phòng lắm.
Lạc Tuyết cắn răng, cố nhịn không nói gì hết.
Sở Bắc nói đúng, càng nhịn nhục thì càng làm khổ mình.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô và ba người này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Chẳng mấy chốc, Lạc Tuyết đã nhận được tin nhắn báo tiền về máy.
Đúng ba trăm nghìn, không thừa không thiếu một xu.
“Nếu nhận được tiền rồi thì về đi! Đến đây cũng chỉ vì chút tiền này thôi mà!”
Lạc Mai nhếch miệng rồi nói với giọng u ám.
“Đi thôi!”
Lúc này, Lạc Tuyết chỉ thấy tim mình lạnh buốt, thậm chí cô không có tâm trạng để nói gì nữa.
Sở Bắc gật đầu rồi ném bản hợp đồng xuống đất.
“Nhà họ Lạc tự lo lấy thân đi!”
Đây là lời cảnh báo của Sở Bắc!
Không còn Lạc Tuyết thì Sở Bắc sẽ không nương tay với nhà họ Lạc nữa!
Dứt lời, Sở Bắc quay sang nhìn Lạc Mai.
“Cô vẫn còn một tháng nữa, cố mà hưởng thụ nốt ánh sáng đi!”
“Dùng lâu vậy rồi cùng nên trả lại cho tôi đi thôi!”
Dứt lời, anh mỉm cười một cách đầy hàm ý rồi cất bước rời đi.
Lạc Mai ngẩn ra tại chỗ nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rời đi.
Mặt ả ta tái mét, trong lòng thấy vô cùng hoảng sợ.
Một tháng sau chính là ngày đính hôn của họ từ năm năm trước.
Không lẽ Sở Bắc định đòi lại đôi mắt của mình vào ngày ấy ư?
Lạc Mai nuốt nước miếng, thật sự thấy lo sợ.
“Hừ, chỉ là một thằng vô dụng mà dám lộng ngôn như vậy, đúng là nói khoác mà không biết ngượng”.
Lạc Viễn Hà hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn phớt lờ lời nhắc của Sở Bắc.
Lạc Vinh Quang cũng sầm mặt: “Được rồi, giờ tập đoàn Lạc Thị chỉ còn là của chúng ta thôi, nếu cậu Dương không thành công thì chúng ta phải tìm người khác đấy!”
Lạc Vinh Quang híp mắt lại suy nghĩ rồi nói: “Viễn Hà, con đi chuẩn bị ít quà để tặng cho nhà họ Lý, Lưu và Trương! À, còn chủ tịch Chu nữa, nhà họ Lạc muốn phát triển vững mạnh thì phải dựa vào những người này”.
“Vâng ạ!”
Lạc Viễn Hà vâng vâng dạ dạ rồi đi ngay.
…
“Em đang nghĩ gì thế?”
Thấy Lạc Tuyết cứ ngồi im lặng trên taxi, Sở Bắc cười hỏi.
“Sở Bắc, chúng ta làm vậy có đúng không?”
Lạc Tuyết khó khăn lắm mới nói ra được câu đó với tâm trạng rất rối bời.
“Chỉ cần em thấy đúng thì sẽ là đúng!”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi thở dài một hơi.
Sở Bắc mỉm cười rồi vỗ vai cô.
“Như này không hẳn đã là xấu, ít ra em có thể sống cuộc đời mà mình muốn, chứ không còn bị ai ràng buộc nữa”.
Lạc Tuyết gật đầu: “ Có lẽ vậy! Tôi muốn lấy một trăm nghìn trong số này ra để mua xe, như vậy sẽ tiện hơn! Số còn lại thì tôi định làm kinh doanh, chắc vẫn cầm cự để sống được”.
Sở Bắc gật đầu: “Được, anh đã nói rồi, chỉ cần em muốn, anh có thể cho em mọi thứ!”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vô thức ngẩn ra, cô nhìn anh với vẻ phức tạp.
Cô định nói gì đó, nhưng lại thôi.
…
Khi hai người quay về biệt thự thì không có ai ở nhà cả.
“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc mấy hôm nữa mới về, tôi ở nhà nấu cơm, anh đi đón Vũ Tâm đi!”
Lạc Tuyết vừa quấn tạp dề vừa dặn dò Sở Bắc.
“Ừ!”
Sở Bắc không nói nhiều mà đồng ý ngay.
Khi anh vừa đi ra ngoài thì Thanh Vũ đã lái xe tới chờ sẵn.
“Cậu chủ, Vương Khôn đã khai hết rồi ạ, đúng là ông ta chỉ biết có thế thôi!”
“Còn ông ba nhà họ Dương và tổng giám đốc Triệu mà ông ta nhắc đến thì vẫn chưa tra ra được ạ”.
“Đúng như dự đoán, họ đã làm giả thân phận!”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Thanh Vũ thông báo.
Sở Bắc gật đầu, không hề ngạc nhiên chút nào.
“Không sao, giờ cứ giao cho Thanh Phong xử lý thôi”.
Nói rồi, Sở Bắc im lặng với vẻ lạnh lùng.
“Có một xí nghiệp nước ngoài xin mở bến cảng, thú vị rồi đây!”
Hay cái là quyền sử dụng bến cảng đang nằm trong tay anh.
Hai bên chưa đọ sức, nhưng Sở Bắc đã nắm quyền chủ động.
Chiếc xe dừng trước cổng trường mẫu giáo.
Nhưng đã tan học cả mười phút, các bạn nhỏ khác đã đi ra ngoài hết rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Vũ Tâm đâu.
“Cậu chủ…”
Thanh Vũ nhíu chặt hàng lông mày lại.
Nếu Tiểu Vũ Tâm mà có chuyện gì, Thanh Vũ không biết Sở Bắc sẽ phẫn nộ đến mức nào.
“Ha ha, được, được lắm”
Song, bất ngờ là Sở Bắc rất bình tĩnh.
Nhưng vẻ sát ý trong giọng nói của anh cực rõ ràng.
“Không ngờ Dương Xuyên ngu đến mức dám động vào con gái tôi!”
Sở Bắc lẩm bẩm, không cần đoán, anh cũng biết nhất định là trò của Dương Xuyên.
Nhà họ Dương chán sống thật rồi!
“Thanh Vũ, tìm Dương Xuyên trong vòng năm phút, được chứ?”
Thanh Vũ gật đầu rồi mở cửa xuống xe: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sở Bắc không đáp lời, mà chỉ lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.
“Thanh Phong, nhà họ Dương không tin vào thực lực của cậu đâu, thể hiện cho họ thấy đi”.
Thanh Phong ở đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc rồi nổi hứng ngay.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ diệt nhà họ trong năm phút!”
Ai ngờ, Sở Bắc lại lắc đầu.
“Dạy cho họ một bài học là được, chứ hết mồi câu rồi thì lấy gì nhử cá?”
“À, vâng! Tôi sẽ dạy cho họ một bài học nhớ đời!”
Ngắt máy xong, Sở Bắc rơi vào trầm tư.
Anh nhắm mắt như đang chờ đợi điều gì đó.
Sau khi anh gõ ngón tay năm nhịp thì điện thoại chợt đổ chuông.
“Anh Sở, chào anh”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của Dương Xuyên.
“Tôi tưởng anh không dám gọi cho tôi cơ”.
Sở Bắc như đã dự liệu được chuyện này từ trước nên không hề ngạc nhiên chút nào.
“Ha ha, đúng là anh Sở có khác, giờ vẫn bình tĩnh được thế này, khâm phục, nhưng…”
Dương Xuyên cười lớn rồi nói vào chuyện chính.
“Nhưng chuyện hôm nay khiến bổn thiếu gia rất không vui, nếu không cho anh một bài học thì tôi mất hết mặt mũi mất”.
Dương Xuyên trầm giọng xuống nói với vẻ đáng sợ!
“Vì vậy, tôi đành mời con gái anh đi chơi thôi!”
“Nhưng tôi chỉ cho anh đúng mười phút, nếu trong khoảng thời gian ấy mà anh tìm thấy tôi thì con gái anh sống, không thì…”
Dương Xuyên nói lấp lửng với vẻ sâu xa.
“Dù tôi là một người rất dễ tính, nhưng nếu sai giờ hẹn thì sẽ là chuyện khác đấy!”
“Bây giờ bắt đầu tính thời gian, để tôi xem anh giỏi đến mức nào!”
Dứt lời, Dương Xuyên cũng ngắt máy.
Từ đầu đến cuối, Sở Bắc không nói gì hết.
Cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Anh vừa bỏ điện thoại xuống thì Thanh Vũ đã quay lại xe rồi ngồi vào ghế lái.
“Cậu chủ, tôi tìm thấy rồi, Dương Xuyên đang ở toà nhà La Hàng bị bỏ hoang”.
Thanh Vũ vừa báo cáo vừa khởi động xe lao vút đi.
“Toà nhà lớn La Hàng, một địa điểm lý tưởng để chôn xác đấy!”
Sở Bắc lạnh mặt lẩm bẩm.
“Tôi cũng muốn xem Dương Xuyên này có tài cán gì!”.