“Ừm, Tâm Nhi ngoan!”
Sở Bắc mỉm cười rồi tiến tới giơ tay bế con gái lên.
Song, người Tâm Nhi vừa rời khỏi ghế thì đã có một tiếng động vang lên.
Cửa thang máy lập tức đóng sầm lại.
Thang máy chao đảo, xuất hiện cảm giác mất trọng lượng.
Ngay sau đó, cả thang máy đã rơi xuống dưới với vận tốc rất nhanh.
Thanh Vũ ở bên ngoài thang máy cau mày rồi phản ứng lại ngay, song thang đã rơi được mấy mét rồi.
Nhưng, Thanh Vũ cũng không quá luống cuống.
Cô chạy ngay về phía cầu thang bộ rồi leo nhanh xuống.
“Bố ơi, mình bị sao thế ạ?”
Sự cố bất ngờ khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi.
Cô bé ôm chặt lấy cổ của Sở Bắc rồi ngước đôi mắt long lanh lên hỏi.
“Không có gì đâu, con nhắm mắt vào đi, bố đưa con đi chơi!”
“Vâng ạ, Tâm Nhi rất ngoan nên sẽ nghe lời bố”.
Tiểu Vũ Tâm ngoan ngoãn gật đầu rồi vùi đầu vào lòng Sở Bắc.
Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé, dù thang máy đang rơi ngày càng nhanh hơn, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.
Như thể, anh vẫn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Tầng một của toà nhà La Hàng!
Dương Xuyên gần như phải dùng hết sức bình sinh để chạy, khi xuống dưới tầng một thì đầu hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Lưng áo cũng đã ướt sũng.
Thấy Sở Bắc không đuổi theo, hắn ta mới dừng lại rồi há miệng thở dốc.
Nhưng ngay sau đó, hình như đã có tiếng động vang lên ở cầu thang máy phía trước.
Thấy thế, Dương Xuyên ngẩn ra rồi mừng thầm.
“Ha ha, Sở Bắc ơi là Sở Bắc, dù mày có giỏi đến mấy thì cũng phải chết mà thôi!”
Hắn ta trả được mối thù trong lòng rồi.
Vì vậy, lập tức khôi phục lại dáng vẻ dương dương đắc ý.
Hắn ta chọn nơi này đương nhiên là có mục đích.
Vì hắn đã giở trò với thang máy.
Chỉ cần Tiểu Vũ Tâm đứng dậy khỏi chiếc ghế là cả thang máy sẽ rơi xuống ngay.
Cho nên điểm mấu chốt không phải ở nút ấn thang máy, mà là chiếc ghế ngồi của cô bé.
Vì vậy, chỉ cần kích hoạt điểm mấu chốt đó là thang sẽ rơi luôn.
Rõ ràng vì cứu con gái nên Sở Bắc đã trúng kế của hắn ta rồi.
“Ha ha, Sở Bắc, mày yên tâm, sau này mỗi năm đến ngày này, tao sẽ đốt vàng mã cho mày”.
Dương Xuyên ngửa cổ lên cười với vẻ vô cùng đắc ý không chút che giấu.
Dù có là ai đi nữa thì rơi từ tầng hai mươi xuống cũng sẽ phải chết thôi.
Dương Xuyên dán chặt mắt vào thang máy, thậm chí hắn ta đã tưởng tượng ra cảnh hai bố con Sở Bắc thịt nát xương tan rồi.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, khiến cả toà nhà như rung chuyển.
Bụi bay tung toé khiến Dương Xuyên không thể mở mắt ra nổi.
Điều này chứng tỏ thang máy đã rơi xuống rồi.
Lực rơi mạnh thế này thì đến người làm bằng sắt cũng nát bét thôi.
“Ha ha, Sở Bắc, cuối cùng thì mày cũng thua dưới tay tao thôi!”
Dương Xuyên vô cùng tự tin với vẻ đắc ý như cũ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào thang máy để chờ thấy Sở Bắc chết thảm.
Khi ấy, hắn ta mới có thể xả được mối hận thật sự.
Kẽo kẹt!
Cửa thang máy mở ra, Dương Xuyên gần như không thể chờ được nữa.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn ta đã tắt, đôi mắt thì trố ra.
“Sao… sao thế này?”
Dương Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ vô cùng khó tin.
Thậm chí, hắn ta còn đang thấy vô cùng khiếp sợ.
Bên trong thang máy gần như biến dạng có một bóng người.
Một người rất quen!
Cộc cộc!
Người đó cất bước bình thản đi ra.
Đó chính là Sở Bắc!
Tiểu Vũ Tâm đang nằm gọn trong lòng anh.
Cô bé nhắm chặt mắt lại, không sợ hãi mà cũng không hề bị xây xát gì.
Như thể chỉ vừa ngủ mơ mà thôi.
“Không, không thể nào! Mày là người hay là ma vậy?”
Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi lùi lại, giọng nói vang lên vô cùng sợ sệt.
Những hai mươi tầng cơ mà!
Tại sao Sở Bắc vẫn lành lặn thế này?
Hơn nữa, Tiểu Vũ Tâm ở trong lòng anh cũng không sao cả.
Chuyện này…
Cảnh tượng quái lạ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Xuyên.
Hắn ta nhìn Sở Bắc mà như thấy ma quỷ.
“Hình như anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không?”
Sở Bắc cất giọng bình thản rồi lạnh lùng nhìn Dương Xuyên.
Câu hỏi đó khiến Dương Xuyên run rẩy, không còn nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi.
Hắn ta quay người định bỏ chạy, nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Vũ đã chặn lối thoát của mình từ lúc nào không hay.
Dương Xuyên cắn răng, cảm thấy rất tuyệt vọng.
“Sở Bắc, mày, mày định làm gì? Tao là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, mày mà động vào tao thì cả nhà tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Dương Xuyên ấp úng cất giọng uy hiếp.
“Nhà họ Dương là cái thá gì chứ?”
Nhưng dáng vẻ thờ ơ cũng giọng nói bất cần của Sở Bắc đã khiến Dương Xuyên càng tuyệt vọng hơn.
Sở Bắc có thân phận thần bí, thực lực cũng rất đáng sợ.
Có lẽ anh thật sự không sợ nhà họ Dương thật.
“Vậy mày muốn gì?”
Dương Xuyên thật sự thấy sợ!
Chắc chắn Sở Bắc sẽ không tha cho hắn ta sau khi hắn ta đã làm nhiều việc như vậy.
“Anh yên tâm, tôi không giết anh đâu, vì mạng của anh không đáng giá!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, rồi đưa Tiểu Vũ Tâm sang tay Thanh Vũ.
Thanh Vũ hiểu ý, lập tức bế cô bé rời đi ngay.
Lúc này, chỉ còn Sở Bắc và Dương Xuyên đang ngồi dưới đất run rẩy.
“Giúp tôi gửi lời đến người nhà anh!”
Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi cất giọng điềm nhiên.
“Chuyện… gì?”
Sở Bắc ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo với họ rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Quả báo chỉ đến muộn, chứ không phải không có!”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khó tin.
Câu nói này của anh có vẻ rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa nào đó.
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này, Dương Xuyên càng thêm hãi hùng.
Ban đầu, hắn ta cứ ngỡ Sở Bắc là con mồi.
Nhưng hoá ra, từ đầu đến cuối, chính hắn ta mới là đối tượng bị săn.
“Anh muốn biết lắm à?”
Sở Bắc vẫn rất bình tĩnh, giọng nói còn có vẻ bỡn cợt.
Dương Xuyên không trả lời.
Sở Bắc lắc đầu rồi nói.
“Nhưng đôi khi biết nhiều lại không tốt, anh chỉ cần biết tôi là người phương Bắc là đủ rồi!”
“Anh là người phương Bắc ư?”
Dương Xuyên ngẩn ra.
Ngay sau đó, dường như hắn ta đã nghĩ ra điều gì đó nên lập tức hoá đá.
Vậy là Sở Bắc ở phương Bắc, lại còn thao túng được tập đoàn Dã Bắc…
Ầm!
Dương Xuyên hít vào một hơi lạnh, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thần tướng trấn quốc.
Đây là điều duy nhất mà hắn ta nghĩ ra được.
Vì cái tên đó rất nổi tiếng.
Vì chỉ có người đó mới dám nhận mình đến từ phương Bắc thôi.
Hắn ta không ngờ tên con rể ăn hại mù loà này lại là thần tướng trấn quốc vang danh cả nước.
Dương Xuyên đã đưa ra rất nhiều suy đoán về thân phận của Sở Bắc, nhưng không ngờ lại danh giá đến mức này.
Đừng nói là một nhà họ Dương, đến cả trăm nhà họ Dương cũng không là gì với người ta cả.
Dương Xuyên nhắm mắt lại, không tiếp tục vùng vẫy.
Dù được chết trong tay người này thì cũng là vinh dự của hắn ta..