Ban đầu, khi nhà họ Dương quyết định tấn công vào thị trường Tân Hải, chính Dương Trạch Thiên đã bổ nhiệm Dương Xuyên đến đó.
Dẫu sao, Dương Xuyên cũng là người có nhiều mưu kế nhất trong số những người cháu của ông ta nên rất đáng tin cậy.
Vả lại, Tân Hải là một thành phố nhỏ, dù ông ta có cử ai đến đó thì họ cũng thuận lợi hết thôi.
Lúc đầu, cả nhà họ Dương đều tự tin như vậy.
Để chiếm lĩnh được thị trường của Tân Hải, họ không tiếc bỏ ra những tám mươi tỷ.
Đây không phải một khoản tiền nhỏ.
Kết quả, cả nhà họ đều không ngờ là mình lại thất bại hoàn toàn.
Nguyên nhân là vì tập đoàn Bắc Dã.
Muốn đấu với tập đoàn này mà chỉ có tám mươi tỷ thì đương nhiên là không đủ.
Nhưng chuyện nào chỉ có vậy, để chiếm được bến cảng của Tân Hải, nhà họ Dương đã dốc hết vốn liếng ra rồi.
Thậm chí còn liều mình đập nồi bán sắt.
Nhưng kết quả là thất bại!
Nguyên nhân đương nhiên cũng tại tập đoàn Bắc Dã.
Dù không cam tâm, nhưng họ cũng đành cắn răng chịu vì không phải ai cũng có thể đắc tội với tập đoàn ấy được.
Nhưng ai dè, chưa bao lâu sau, nhà họ Dương lại bị kẻ khác công kích.
Thế thì sao mà họ chịu được chứ?
“Con nói vậy cũng có khả năng!”
Dương Trạch Thiên sầm mặt, sau đó chuẩn bị cho người đi điều tra.
Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của phòng khách.
Tất cả mọi người đều ngầng đầu lên, chỉ thấy một người thanh niên mặc đồ đen vác một cái bao tải trên lưng rồi thong dong đi tới.
“Oa, đây là nhà họ Dương đấy hả? Hèn chi sa hoa thế, hoành tráng đấy!”
Người thanh niên nhìn ngó xung quanh rồi đưa ra lời nhận xét.
“Cậu là ai?”
Dương Sơn tiến lên rồi hỏi.
Người nhà họ Dương đều cau mày lại.
Người này đến với ý đồ không tốt.
“Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi đến để cảnh cáo nhà ông!”
Người thanh niên cười nói: “Cả nhà họ Dương nghe cho rõ đây, cậu chủ nhà tôi nói, tham quá là thâm đấy!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, tất cả nhà họ Dương đều cau mày rồi tỏ rõ vẻ bực bội.
Dù ở tỉnh thì cũng không có mấy ai dám ăn nói với họ bằng cái giọng ấy.
“Cậu chủ của cậu là ai?”
Dương Trạch Thiên cau mày rồi lạnh giọng hỏi.
“Ông chưa đủ tư cách để biết đâu!”
Người thanh niên lắc đầu rồi chợt biến sắc mặt: “Tất cả những chuyện vừa rồi đều là bài học cho các người đấy, tự lo liệu đi!”
Dứt lời, người thanh niên ném cái bao tải trên vai xuống đất rồi quay người bỏ đi.
“Cậu…”
Dương Sơn cau mày, đang định nói gì đó, nhưng đối phương đã biến mất rồi.
Bây giờ, mọi người đều dồn hết ánh nhìn về cái bao tải giữa nhà.
Cái bao tải này khá lớn, chắc chắn thứ ở bên trong cũng không nhỏ, thoạt nhìn giống hình dáng của con người.
Dương Trạch Thiên ngẩng đầu lên ra hiệu, bấy giờ Dương Sơn mới dám tiến lên kiểm tra.
Nhưng khi nhìn thấy người ở bên trong cái bao tải đó, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh hãi.
Nhất là Dương Sơn, mắt ông ta sắp rơi cả ra ngoài.
“Tiểu Xuyên, con làm sao thế này? Chết tiệt, ai dám làm con ra nông nỗi này? Bố sẽ lấy mạng nó!”
Dương Sơn phẫn nộ gào lên như đã phát điên, đôi mắt ông ta đỏ ngàu như sắp phun ra lửa.
Lúc này, Dương Xuyên vẫn đang hôn mê.
Chân tay của hắn ta buông thõng, mặt thì tái nhợt, nhìn thôi đã khiến người ta sợ chết khiếp.
“Đáng chết, rốt cuộc là ai làm?”
Dương Trạch Thiên cũng tức tối gầm lên, sau đó thấy hối hận vì đã để người thanh niên kia bỏ đi dễ dàng.
Đây đúng là một sự khiêu khích trắng trợn với nhà họ Dương.
“Bố, con không cần biết đó là ai, nhưng con sẽ trả thù cho Tiểu Xuyên! Nó dám động đến con trai con, con phải giết nó!”
Dương Sơn gào thét điên cuồng.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, giờ nó bị người ta đánh thừa sống thiếu chết vậy thì sao mà nhịn cho nổi?
“Yên tâm, bố sẽ điều tra chuyện này rõ ràng!”
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Mau đưa người đến bệnh viện, mọi người giải tán hết đi!”
Dương Trạch Thiên xua tay, chẳng mấy chốc, chỉ còn lại một mình ông ta trong phòng khách.
Ông ta đi qua đi lại, mày thì nhíu chặt, không rõ đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Có phải ông đang lo lắng lắm đúng không?”
Một giọng nói bình thản vang lên khiến Dương Trạch Thiên giật bắn mình.
Ông ta quay ngoắt lại thì mới thấy không biết có thêm một người khác đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Người đó che kín mặt mũi nên không rõ tướng mạo ra sao.
Dáng người cao lớn, nghe giọng thì là người trẻ tuổi, chắc mới khoảng ba mươi!
“Cậu Ngô, làm sao mà tôi không lo cho được? Đối mặt với tập đoàn Bắc Dã thì ai mà bình tĩnh được?”
Dương Trạch Thiên thở dài một hơi, thậm chí thấy hơi hối hận vì đã nhúng tay vào chuyện này.
“Cậu Ngô, ngày xưa là cậu bảo tôi làm vậy! Nhưng kết quả là bây giờ, nhà họ Dương tôi đang mất hết cả chì lẫn chài rồi!”
Nghe thấy thế, cậu Ngô kia chỉ mỉm cười thản nhiên: “Lo gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà, mới có chút chuyện thế mà đã không chịu nổi thì sao làm được việc lớn?”
Dương Trạch Thiên chỉ biết cười khổ khi nghe thấy vậy.
“Cậu Ngô, tôi chỉ muốn biết người đó là ai!”
Dương Xuyên không phải kẻ ngốc!
Người đó chẳng những tấn công công ty nhà họ Dương, mà còn đánh Dương Xuyên ra nông nỗi này, thậm chí còn đến tận nơi khiêu chiến.
Chứng tỏ người đó không coi nhà họ Dương ra gì hết.
Vì sự sống còn của gia tộc, ông ta buộc phải thận trọng.
“Ông cứ bình tĩnh đi, nhà họ không còn đường lui nữa đâu”.
Cậu Ngô chỉ cười rồi nói một cách hờ hững, khiến Dương Trạch Thiên sa sầm mặt.
Đây chính là đầm lầy, chỉ cần bước chân xuống thì không thể ngoi lên được nữa, đương nhiên ông ta biết điều này.
Cậu Ngô vẫn thờ ơ đi tới vỗ vai ông ta.
“Yên tâm, chúng ta đi chung thuyền rồi, nếu tôi có thể mở bến cảng, đương nhiên sẽ không để tập đoàn Bắc Dã độc quyền đâu”.
Dương Trạch Thiên sầm mặt, cau mày mãi không giãn ra được.
“Thế cậu định làm thế nào?”
Cậu Ngô vẫn mỉm cười với vẻ thản nhiên như cũ.
“Phải công nhận là tôi cũng không ngờ người đó lại xuất hiện ở Tân Hải!”
“Nhưng như thế cũng hay, tôi sẽ có thể hiểu hơn về người đó”.
Nghe vậy, Dương Trạch Thiên càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.
Đến cậu Ngô còn phải thận trọng như vậy, có lẽ nhà họ Dương đã chọc phải một người không nên đụng tới rồi.
Hi vọng, họ chọn đi theo cậu Ngô là sự lựa chọn đúng đắn.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cho con gái đi học xong, Lạc Tuyết nhàn rỗi về nhà.
Bình thường, cô đã quen với bận rộn rồi, giờ rảnh rang quá lại thấy hơi lạ.
Sở Bắc lại lên ban công phơi nắng, nghe thấy chuông điện thoại kêu, anh mới đứng dậy đi vào phòng.
“Đi thôi, anh dẫn em đến nơi này!”
“Đi đâu cơ?”, Lạc Tuyết ngẩn ra.
Sở Bắc cười nói: “Em muốn thuê mặt bằng để mở cửa hàng đồ chơi trẻ em còn gì? Chúng ta đi xem thôi!”
“Hả?”
Lạc Tuyết lập tức ngớ người.
Tối qua, Sở Bắc mới nói để anh lo chuyện mặt bằng.
Nhưng như vậy có phải hơi nhanh quá không?
Hai vợ chồng đi xuống bắt taxi, Sở Bắc nói địa chỉ, không lâu sau, chiếc xe đã dừng trước một con phố thương mại ở trung tâm thành phố.
“Sở Bắc, anh đừng nói là mình sẽ thuê cửa hàng ở đây nhé?”
Nhìn con đường đông người qua lại ở phía trước, Lạc Tuyết không khỏi thấy chột dạ.
Đây là con phố thương nghiệp sầm uất nhất thành phố.
Lượng khách đông, vị trí đẹp, nhưng tiền thuê một cửa hàng nho nhỏ ở đây ít cũng phải mấy trăm nghìn một năm.
Họ lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?
Chưa kể đến tiền nhập hàng, riêng tiền thuê đã không đủ rồi.
“Tại sao không?”
Sở Bắc mỉm cười rồi một tay kéo Lạc Tuyết, một tay chống gậy trúc đi tới một cửa hàng..