“Anh… anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan đến tôi!”
Dương Ân sợ mất mật, vội vàng xua tay.
Sau đó, cậu ta ngoái lại nhìn Sở Bắc rồi chửi bới.
“Họ Sở kia, anh thích gì hả? Định gây khó dễ cho tôi đúng không?”
“Đúng đấy, Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là…”
Dương Ân vừa nói dứt câu thì Chu Lệ cũng phụ hoạ theo ngay.
“Cháu nhìn xem mình tìm được một người chồng như thế nào đi, đã ăn bám rồi còn chuyên gây hoạ, thế mà vẫn cứ giư khư khư ấy!”
“Dì thấy cháu đi theo cậu này được đấy, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ xán lạn”.
Chu Lệ và Dương Ân tung hứng với nhau, nhưng khi nghe họ nói xong, mặt Lạc Tuyết càng thêm nhăn nhó.
“Dì, dì nói thế mà nghe được à! Tự cậu ấy gây ra lỗi, tại sao lại bắt cháu phải chịu thay?”
Lúc này, Lạc Tuyết đã tức đến mức tái mặt.
Nếu hai người không phải người thân của cô thì cô đã nổi đoá với họ rồi.
“Tiểu Tuyết nói phải đấy, hai mẹ con nhà dì đúng là quá đáng!”
Chu Cầm tức nổ phổi, mẹ con Chu Lệ làm vậy có khác nào trèo lên đầu lên cổ mẹ con bà ta đâu.
Dù bà ta rất ưa sĩ diện, nhưng cũng không thể để bị thiệt thân được.
“Quá đáng? Thế nào là quá đáng?”
Chu Lệ nghe thấy thế thì càng điên tiết hơn.
“Chị, em nói cho chị biết, em chỉ có mỗi thằng con trai này thôi, lẽ nào chị nhẫn tâm nhìn nhà em tuyệt hậu sao?”
“Vả lại, mẹ con em chỉ bảo con gái chị kết bạn với đại ca này thôi, chứ có cắt miếng thịt nào của nó đâu mà chị loạn lên thế?”
“Mang tiếng là chị em, giờ chị có tí tiền vào nên coi thường nhà em rồi đúng không?”
Chu Lệ vừa nói xong thì Dương Ân cũng tiếp lời.
“Đúng đấy bác, nhà bác cũng quá lắm, lẽ nào bác định trơ mắt nhìn người ta giết cháu à?”
“Nếu ông ngoại còn sống thì kiểu gì cũng tức chết vì nhà bác!”
Hai mẹ con Dương Ân thi nhau trách móc, như thể cả nhà Lạc Tuyết đều là những người phạm tội ác tày trời.
“Các người…”
Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng tức muốn phát điên.
Dù bà ta và Chu Lệ là hai chị em gái thì Chu Lệ cũng không thể nói như thế được.
Nhất là Lạc Tuyết, cô cắn chặt môi dưới, chỉ muốn tát cho Chu Lệ và Dương Ân mỗi người một cái.
Để chuộc lỗi cho con trai mình mà Chu Lệ bắt cô phải đi cùng với người đàn ông khác ư?
Còn có cấp độ nào hơn nữa không?
Cô sống ngần ấy năm trên đời, nhưng chưa từng phải tức thế này bao giờ.
Lúc này, Sở Bắc ở bên cạnh cũng lạnh mặt đến mức đáng sợ.
Nếu không nể mặt Lạc Tuyết thì hai mẹ con nhà kia đã mất mạng rồi.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, anh Lục mãi mới nhịn được cơn đau cũng đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
“Nghe chừng, mày là chồng cô ấy hả?”
Nghe thấy thế, mặt Sở Bắc vẫn không đổi sắc.
Chu Lệ và Dương Ân thì chột dạ.
“Anh Lục, họ Sở kia đúng là chồng của chị họ tôi, nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi”.
“Đúng đúng, là vậy đấy, cậu đừng chê nhé!”
Sợ La Lục không ưng Lạc Tuyết rồi trút giận lên đầu mình, hai mẹ con Chu Lệ vội vàng giải thích.
Ai ngờ, La Lục lại cười lạnh với vẻ cực kỳ nham hiểm.
“Không sao, thế mới thú vị chứ! Chậc, kiểu gì hôm nay tao cũng phải có được cô gái này!”
Dứt lời, hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhìn Sở Bắc.
“Thằng kia, tao cho mày một cơ hội cuối, dâng vợ này lên cho tao rồi cút ngay!”
“Nếu không, tao vừa chiếm vợ mày, vừa lấy mạng mày luôn đấy”.
La Lục như đã phát điên, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đục.
Đôi mắt hắn đầy vẻ sát khí.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết sợ hết hồn.
Họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ nên nhất thời không biết phải làm sao.
“Đúng, họ Sở kia! Tôi khuyên anh nên biết điều một chút, không thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!”
Dương Ân thấy thế thì thở phào một hơi rồi quát to.
“Tiểu Tuyết, thằng ăn hại này sao bằng anh Lục đây được!”
“Chỉ cần chị đi theo cậu ấy thì sẽ đổi đời luôn đấy!”
“Chị còn cố chấp làm gì nữa? Là người nhà nên em mới nghĩ cho chị đấy”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì tức đến mức hít thở khó nhọc.
Cô đứng dậy định bỏ về, nhưng La Lục đã nhanh hơn một bước, đứng chặn trước mặt cô.
“Kìa người đẹp, nếu họ hàng nhà em đã nói thế rồi thì em còn giữ giá làm gì nữa?”
“Anh đã đặt phòng rồi, chúng mình đi tâm sự đi!”
“Đương nhiên, nếu em không đồng ý thì anh đành cưỡng chế vậy, nhưng người thân của em cũng đừng mong yên ổn”.
“Anh…”
Lạc Tuyết thật sự đã phát điên.
Trong lúc đó, chợt có tiếng gậy trúc vang lên sau lưng cô.
Sở Bắc đã bước tới.
“Tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng tiếc là anh đã bỏ lỡ!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Không biết tại sao, La Lục chợt lạnh toát, hắn bỗng có một dự cảm không lành.
“Mày, mày định làm gì?”
La Lục trợn mắt nhìn Sở Bắc, rõ ràng trong lòng đang rất hoảng sợ.
“Tao cảnh cáo mày, tao là người của anh Long đấy.
Anh ấy đang ăn cơm trên tầng, mày mà làm gì tao thì anh ấy sẽ đập mày chết”.
La Lục lạnh mặt uy hiếp, nhớ tới Long Tam, hắn bỗng có dũng khí hơn.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì hoảng sợ.
Đương nhiên họ cũng biết đến tiếng tăm của Long Tam.
Đó là ông vua của thế giới ngầm ở Tân Hải, người mà không một ai dám chọc giận.
Không ngờ người chống lưng cho La Lục lại là Long Tam.
Thế này thì phiền phức rồi.
Nhưng Sở Bắc vẫn không tỏ thái độ gì.
Hơn nữa, sau khi nghe La Lục nói vậy, anh chợt có vẻ mặt rất lạ.
“Long Tam à? Hay đấy!”
Nói rồi, Sở Bắc hờ hững xua tay rồi ngồi xuống.
“Tôi cho anh năm phút để gọi anh ta đến đây, nếu không thì đừng ai hòng đi đâu”.
Uỳnh!
Giọng nói của Sở Bắc như tiếng sấm giữa trời quang vang lên bên tai mọi người.
Lúc này, La Lục đã tái mặt.
Chút dũng khí ít ỏi ban nãy đã bay hết sạch.
Hễ nhìn Sở Bắc, hắn lại thấy như mình đang đối mặt với thần linh.
“Thằng kia, mày chắc chưa? Mày có biết Long Tam là ai không?”
La Lục nghiến răng, không còn vẻ hống hách như trước nữa.
Thậm chí còn có cảm giác rụt rè.
“Tôi không nhắc lại nữa đâu!”
Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới cặp kính râm như vực sâu không đáy.
Chỉ liếc nhìn một cái là La Lục thấy da đầu mình tê dại ngay.
Hắn vô thức lùi lại, nếu không có bức tường để dựa vào thì chắc đã ngã rồi.
“Được, mày chờ đấy, để tạo gọi anh Long, đến lúc đấy xem mày còn vênh váo được nữa không!”
Nói rồi, La Lục kiêng dè nhìn Sở Bắc.
Hắn cắn răng lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.
“Có gì thì nói mau!”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên.
La Lục sợ đến mức giật bắn mình.
Hắn vô thức cúi người xuống, tỏ vẻ vô cùng cung kính.
“Anh Long, là em, Tiểu Lục đây ạ…”.