“Đúng vậy Tiểu Tuyết, chúng ta là họ hàng, dì sẽ lừa cháu hay sao?”
Chu Lệ cũng quay đầu sang, bộ dạng tận tình khuyên bảo!
“Một trăm năm mươi nghìn, chỉ cần một trăm năm mươi nghìn là được!”
Đã đến bước này, Lạc Tuyết cũng không thể tránh né được rồi!
Chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Sở Bắc, dù sao, ba trăm nghìn này cũng không phải của một mình cô.
Công lao của Sở Bắc thậm chí còn nhiều hơn cô.
Sở Bắc dựa nửa người trên sô pha, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Muốn có tiền, được thôi! Viết giấy nợ đi!”
Giọng điệu Sở Bắc bình tĩnh, một câu trước, khiến Chu Lệ và Dương Ân vui mừng không thôi.
Nhưng nghe thấy câu sau, vẻ mặt tươi cười của hai mẹ con lập tức ỉu xìu hơn nhiều.
“Sở Bắc, cậu có ý gì? Họ hàng mượn tiền nhau mà còn viết giấy nợ? Cậu xem thường ai vậy?”
Chu Lệ đen mặt, lập tức mở miệng chất vấn.
Dương Ân cũng cười lạnh nói: “Tôi tìm chị họ mình mượn tiền, liên quan gì đến anh? Anh chỉ là một tên ăn bám, có tư cách gì nói chuyện?”
“Mấy người đừng có quá đáng, anh ấy là chồng tôi!”
Lúc quan trọng, vẫn là Lạc Tuyết đứng ra, dáng vẻ cô kiên định, vững vàng không dao động.
Bất giác, cô đã quen với sự tồn tại của Sở Bắc rồi.
Người khác bôi nhọ sỉ nhục Sở Bắc như vậy, đương nhiên cô không vui rồi.
Mà vẻ mặt Sở Bắc vẫn vô cảm như cũ, như thể không nghe thấy lời hai mẹ con kia vậy.
“Hoặc là viết giấy nợ, hoặc là… cửa ở bên kia!”
Sở Bắc lời nào ý đó, một câu nói thoáng chốc khiến Chu Lệ và Dương Ân im lặng.
Nếu không viết giấy nợ thì không mượn được tiền, lãng phí mất cơ hội tốt.
Nếu viết giấy nợ đi, thì sau này thật sự không trả nổi!
Do dự một lát, Dương Ân cắn răng: “Được, giấy nợ chúng tôi sẽ viết! Một trăm năm mươi nghìn, đưa tiền đi!”
Chu Lệ không nói gì, chỉ là con ngươi không ngừng liếc qua liếc lại!
Dù sao cũng không định trả, có viết giấy nợ hay không cũng không có khác biệt gì.
“Không vội, viết giấy nợ trước rồi nói!”
Sở Bắc ngồi vững vàng trên ghế, khẽ vung gậy, đẩy giấy bút trên bàn đến trước mặt Dương Ân!
“Anh… Được, bây giờ tôi viết, chả lẽ còn không trả hay sao?”
Dương Ân cắn răng, chỉ hận không thể đánh Sở Bắc một trận.
Nhưng nghĩ đến thân thủ của Sở Bắc, với một trăm năm mươi nghìn sắp nhận đến tay, thì vẫn nhịn xuống.
Cậu ta vừa viết xong giấy nợ, lại ấn dấu tay, ánh mắt như lửa nóng nhìn sang Lạc Tuyết.
“Chị họ, giấy nợ đã viết xong rồi, chị lập tức đưa tiền cho em là được!”
Dương Ân xoa xoa tay, gấp gáp nhìn Lạc Tuyết.
Chu Lệ cũng trông ngóng nhìn cô, bộ dạng còn vội hơn cả Dương Ân!
Lạc Tuyết cắn răng, trong lòng vẫn không cam tâm tình nguyện!
Nhưng, nếu đã đến bước này rồi, thì cũng không nghĩ nữa, cũng chẳng làm được gì!
Chỉ có thể lấy điện thoại ra, chuyển tiền cho Dương Ân tại chỗ!
“Ha ha, được được được!”
Dương Ân nhìn tiền chuyển đến, kích động như muốn nhảy dựng lên luôn!
Nói một hồi ba chữ được, ngay cả câu cảm ơn cũng chẳng có mà trực tiếp đi ra cửa!
Trông bộ dạng, chỉ sợ đã sớm chọn được xe, đợi tiền về mà thôi!
“Ha ha, chị hai, Tiểu Tuyết, cám ơn, em phải đi theo xem, để thằng nhỏ đi một mình, em không yên lòng!”
Chu Lệ vứt lại một câu rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ để lại Chu Cầm và Lạc Tuyết mắt to trừng mắt nhỏ, sắc mặt ai cũng khó coi!
Được, bộ dạng này, cho dù có giấy nợ thì tiền này chắc chắn cũng không quay về rồi.
Thậm chí, chỉ cần có thể để lại tiếng tốt, là không tệ rồi.
Lạc Tuyết uể oải về phòng, Sở Bắc theo sát phía sau.
Bước vào phòng, Lạc Tuyết thở dài một tiếng.
“Sở Bắc, xem ra kế hoạch mua xe phải lùi lại rồi, một trăm năm mươi nghìn này vẫn phải lấy mở tiệm thôi!”
“Nếu không có thu nhập, một nhà chúng ta cũng khó khăn rồi”.
Nhìn ra được, Lạc Tuyết tuy không cam tâm, nhưng cũng rất lý trí!
Mọi chuyện đều nghĩ đến người nhà trước!
Sở Bắc khẽ cười, lên tiếng an ủi!
“Không sao, chuyện mua xe cứ giao cho anh, em yên tâm mở tiệm là được!”
Hả?
Lạc Tuyết có chút kinh ngạc: “Giao cho anh? Anh lấy tiền đâu ra?”
“Đừng lo lắng, anh tự nhiên sẽ có cách!”
“Xem như, anh tặng quà cho em đi!”
Sở Bắc vỗ vai cô, nụ cười tự tin khiến Lạc Tuyết ấm áp trong lòng!
Năm năm rồi, con gái cũng đã bốn tuổi rồi.
Nhưng Lạc Tuyết và Sở Bắc thật sự chứ từng tiếp xúc quá nhiều.
Tuy quan hệ giữa họ ngày càng gần gũi, nhưng trở thành vợ chồng thật sự thì phải cần chút thời gian.
Quà từ chồng sao?
Chuyện này nếu lúc trước, Lạc Tuyết gần như không dám nghĩ đến!
Nhưng hiện tại, cô lại có chút mong chờ!
Đêm nay, có người vui mừng có người ôm sầu!
Hôm sau, Sở Bắc và Lạc Tuyết dậy từ sớm.
Lạc Tuyết đi nhập hàng, còn Sở Bắc thì đưa con gái đi học.
Đưa con gái đi học rồi Sở Bắc cũng không về nhà!
Thanh Vũ lái xe đón anh, đến showroom xe hơi Tân Hải.
Nếu đã đồng ý với Lạc Tuyết mua một chiếc xe cho cô làm quà.
Đương nhiên Sở Bắc sẽ không chậm trễ!
Showroom xe hơi Tân Hải, là nơi buôn bán xe hơi lớn nhất Tân Hải.
Tuy Tân Hải không phải là thành phố quốc tế hàng đầu.
Nhưng ở đây, dù anh muốn mua xe gì, xe thể thao trên mấy chục triệu.
Hay xe bánh mì dưới mấy mấy trăm, đều mua được!
Hơn nữa giá cả là giá niêm yết, chắc chắn sẽ không bị hố!
Sở Bắc chống gậy, tự mình đi vào.
Chỗ nãy showroom phía Nam, chia thành ba khu vực.
Mỗi một khu vực đều được những tập đoàn gia tộc lớn nhận thầu, có thể xem là cửa hàng 4S lớn hơn một chút!
Lúc này trời vẫn còn sớm, người đến xem cũng rất ít.
Thanh Vũ cùng Sở Bắc đi vào, chỉ có một nhân viên bán hàng trông khá trẻ, vẻ ngoài không tệ đang ngồi trên quầy gật gà gật gù.
Nhìn thấy Sở Bắc, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, rồi dời mắt tiếp tục chơi điện thoại.
“Muốn mua gì thì cứ xem thoải mái, xem xong thì đến đây ký hợp đồng, có chuyện gì khác thì đừng làm phiền tôi!”
Giọng điệu chào đón lạnh nhạt, đối với Sở Bắc lại càng không quan tâm.
“Đây chính là thái độ khi cô đón khách sao?”
Đối với chuyện này, Sở Bắc cũng không thấy gì, nhưng Thanh Vũ lại nhíu mày.
“Thế nào, tôi nói có gì sai sao?”
Nhân viên bĩu môi, vẫn bộ dạng không quan tâm như cũ, vẫn chơi điện thoại!
“Cô…”
Thanh Vũ còn muốn nói gì đó, Sở Bắc lại huơ tay.
Khẽ cười, cũng không nói gì, bước lớn đi vào!
Theo Thanh Vũ thấy, nếu đã là mua quà cho phu nhân thì cũng phải cấp bậc cỡ như SUV hay Maybach.
Thấp nhất, cũng phải là Mercedes, Audi, BMW các kiểu.
Nhưng không ngờ, Sở Bắc chỉ ngồi xuống ghế, rồi dặn dò Thanh Vũ.
“Nghe nói Geely không tệ, tên cũng may mắn, tôi thấy không tệ, cô giúp tôi chọn một chiếc đi!”
A?
Thanh Vũ lập tức ngây người!
Đường đường là thần tướng trấn quốc, món quà đầu tiên tặng cho phu nhân, lại chỉ là xe trong nước mấy vạn thôi sao?
Chuyện này…
“Một chiếc xe mà thôi, có thể lái là được rồi!”
Sở Bắc lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu!
“Được, thưa cậu!”
Thanh Vũ lập tức gật đầu!
Cậu chủ vẫn luôn tiết kiệm, lại thêm không muốn để lộ thân phận.
Hành động như vậy cũng xem như trong dự liệu!
Thanh Vũ đồng ý một tiếng rồi đến sảnh xem thử, chọn một chiếc Emgrand màu trắng!
Dòng xe này của Geely cũng không tệ, lại khá hợp với khí chất của phu nhân!.