“Hì hì, chú Lưu, đây là bố của Tâm Nhi! Cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi!”
Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Lạc Vũ Tâm đã hớn hở đáp.
Vẻ mặt tươi cười không giấu được phấn khích và kiêu ngạo!
“Bố của cháu?”
Lưu Minh sửng sốt, khóe miệng tươi cười thoáng chốc biến mất.
Quay đầu lại, nhìn Lạc Tuyết như muốn chứng thực đáp án.
Đương nhiên Lạc Tuyết biết anh ta nghĩ gì.
Chỉ gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác mà quay lại chuyện chính.
“Bác sĩ Lưu, vừa nãy anh nói bệnh của Tâm Nhi thế nào rồi?”
Lưu Minh thấy Lạc Tuyết gật đầu, lập tức ngây người.
Theo bản năng liếc nhìn Sở Bắc, ánh mắt chợt lóe lên chút tàn nhẫn, vừa hiện lên đá biến mất.
“Tiểu Tuyết, tình hình của Tâm Nhi rất không mấy khả quan, phải làm phẫu thuật ngay, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, đầu Lạc Tuyết nổ tung một cái, lập tức trống rỗng.
“Nhưng, phí phẫu thuật cho con gái… tớ, tớ…”
Nói đến đây, Lạc Tuyết đã khóc không thành tiếng.
Phí phẫu thuật cho con gái là một con số không tưởng đối với mẹ con cô
Bây giờ đột ngột như vậy, sao cô có đủ chứ?
Nhưng nếu không có tiền phẫu thuật…
Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con gái chết yểu sao?
Thoáng chốc trong lòng Lạc Tuyết ngập tràn cảm giác bất lực.
Còn Lưu Minh chợt nheo mắt, sau đó lập tức quay đầu nhìn Sở Bắc.
“Này, ai vậy? Đừng có đứng ở đó nữa, anh không chướng mắt nhưng tôi chướng mắt đây này!”
“Nếu anh đã là bố của Tâm Nhi thì phí phẫu thuật này cũng nên do anh bỏ ra chứ?”
Giọng điệu Lưu Minh ngả ngớn, bên trong có chút ý khiêu khích.
Chỉ nhìn cách ăn mặc của Sở Bắc thì Lưu Minh biết anh chẳng có tiền bạc gì.
Mà phí phẫu thuật của Tâm Nhi không dưới năm trăm nghìn tệ.
Sở dĩ nói như vậy là vì anh ta muốn thăm dò thử Sở Bắc mà thôi.
Anh ta và Lạc Tuyết là bạn học cấp ba.
Lúc học cấp ba, Lưu Minh đã yêu thầm Lạc Tuyết suốt ba năm học.
Nhưng Lạc Tuyết lúc đó là một gái ngoan có tiếng, cô đã trực tiếp từ chối anh ta.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người họ đường ai nấy đi, mấy năm không gặp!
Cả hai gặp lại lần nữa là vào hai năm trước.
Lạc Vũ Tâm bị bệnh, Lạc Tuyết đưa đến bệnh viện vào giữa đêm, trùng hợp thế nào đêm đó lại là ca do Lưu Minh trực.
Tuy anh ta rất kinh ngạc, việc Lạc Tuyết chưa kết hôn mà đã có một cô con gái rồi nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình yêu trong lòng anh ta, mà lại tiếp tục nảy mầm mọc rễ.
Mà trong mấy lần chữa bệnh, anh ta dần dần cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Lạc Tuyết.
Anh ta biết, cơ hội của mình đã đến rồi.
Mặc dù Lạc Tuyết đã có con rồi, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn như trước không hề thay đổi, thậm chí lại càng quyến rũ hơn.
Lại thêm thân phận nhà họ Lạc của cô, Lưu Minh chẳng những không ghét bỏ Lạc Tuyết mà ngược lại trong thời gian Lạc Vũ Tâm ở lại bệnh viện, anh ta còn quan tâm chăm sóc đủ kiểu.
Từ đó quan hệ với Lạc Vũ Tâm cũng thân thiết hơn nhiều.
Vốn dĩ, đang định tìm thời cơ bày tỏ với Lạc Tuyết.
Nhưng không ngờ, vào lúc quan trọng này thì người đàn ông của Lạc Tuyết đã quay lại rồi?
Lưu Minh thật sự có chút không chấp nhận nổi.
“Sao lại không nói gì? Đừng bảo là không bỏ ra nổi số tiền đó nhé?”
Thấy Sở Bắc im lặng, Lưu Minh hừ một tiếng, bắt đầu bênh vực Lạc Tuyết.
“Anh thì hay lắm, vừa tới là có ngay đứa con lớn thế này, nhưng anh có biết, bốn năm nay Tiểu Tuyết đã chịu cực khổ bao nhiêu không?”
“Nếu tôi là anh, thật sự chẳng còn mặt mũi quay về nữa rồi!”
Lạc Tuyết thở dài một tiếng, nhìn con gái, không nói gì.
Lưu Minh nói là sự thật!
Thấy vậy, Lưu Minh lại càng không kiêng nể gì.
“Xem bộ dạng của anh đi, chẳng lẽ anh còn muốn chạy nữa sao? Chậc chậc, thân là đàn ông, tôi cũng mất mặt thay anh!”
“Tôi thật sự thấy không đáng thay cho Tiểu Tuyết, thanh xuân tươi đẹp lại lãng phí với một tên thối tha như anh”.
Lưu Minh một hơi nói một tràng, giọng điệu vừa ghét bỏ vừa khinh bỉ.
Nhưng sự hâm mộ ghen tị trong ánh mắt thì không giấu được.
Một tên mù thối tha, không chỉ có được lần đầu tiên của nữ thần mà còn để nữ thần sinh con cho anh?
Còn bản thân mình chỉ có thể đau khổ yêu thầm nữ thần nhiều năm.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu chứ!
Lưu Minh giận trong lòng dữ lắm, chỉ hận không thể bóp chết Sở Bắc ngay tại chỗ!
Mà cũng ngay lúc này, Sở Bắc chậm rãi đứng dậy.
Gương mặt không thể hiện ra buồn vui giận hờn gì, ánh mắt trống rỗng nhìn Lưu Minh.
“Tiền, không phải vấn đề! Chỉ là, anh chắc chắn có chắc mình sẽ chữa khỏi bệnh cho Tâm Nhi?”
“Đương, đương nhiên!”
Ánh mắt Lưu Minh chợt lóe lên, nhưng nhanh chóng đã khôi phục lại!
“Thế nào, chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi! Một tên mù mà dám nghi ngờ bác sĩ chuyên nghiệp? Ai cho anh cái gan này vậy?”
Nói rồi, vẻ mặt Lưu Minh tức giận bất bình nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, người này thật nhẫn tâm, không bỏ tiền ra thì thôi, lại còn gây rối? Loại người này, căn bản không xứng làm bố của Tâm Nhi!”
Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn Sở Nam, đôi mắt ửng đỏ lại thêm thất vọng.
“Sở Bắc, anh đừng gây phiền nữa, xem như tôi cầu xin anh đấy, được không?”
Tâm Nhi nằm trên giường khẽ chớp mắt, ánh mắt dao động qua lại giữa Sở Nam và Lưu Minh.
Rõ ràng bố tốt như vậy, nhưng tại sao chú Lưu lại không thích bố chứ?
Sở Bắc lắc đầu, không trả lời Lạc Tuyết, vẫn như cũ nhìn về phía Lưu Minh.
“Nếu anh có thể chữa được tốt thì bệnh của Tiểu Tuyết không cần phải kéo dài đến bây giờ rồi!”
“Sở Bắc, lời này của anh là sao?”
Lạc Tuyết nhíu mày, cô vốn thông minh như nghe ra được gì đó.
“Tiểu Tuyết, cô đừng nghe anh ta nói bậy, sao tôi có thể…”
Lưu Minh vội vã muốn giải thích, nhưng còn chưa nói xong đã bị Sở Bắc cắt lời.
“Nếu tôi nói không sai thì chắc tới giờ, ngay cả nguyên nhân bị bệnh của Tâm Nhi, anh cũng chưa tìm ra được đúng chứ?”
Giọng điệu Sở Bắc bình tĩnh nhưng lại rất chắc chắn.
Với trình độ y học hiện giờ thì khó mà phát hiện được hàn khí trong cơ thể Tâm Nhi
Mặc dù thiết bị công nghệ y tế đã rất tiên tiến nhưng cũng không thể nào chữa trị được.
Về chuyện này, Sở Bắc rất tự tin.
“Anh nói bậy!”
Lưu Minh vừa nghe thấy thế, hai mắt trợn trừng, bên trong xen lẫn tia kinh ngạc.
Mắt thấy Lạc Tuyết do dự, anh ta lập tức phản bác.
“Này, anh từng học y sao? Anh có chứng nhận hành nghề y sao? Anh đã thấy hồ sơ xét nghiệm của Tâm Nhi chưa? Nếu chưa thì mau cút đi cho tôi! Đừng có ở đây nói xằng nói bậy nữa! Anh như vậy là đang hại Tâm Nhi đấy!”
Vẻ mặt Lưu Minh tỏ ra chính trực như thể Sở Bắc là một kẻ xấu tội ác tày trời vậy!
Ngay cả Lạc Tuyết cũng dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Sở Bắc.
Nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc chân thành của anh như vậy, trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ.
Việc này có thật không nhỉ?
Lúc này, Sở Bắc vung tay, không giải thích.
“Cũng được! Vậy bây giờ làm phẫu thuật đi! Phí phẫu thuật, một đồng cũng không thiếu đâu!”
“Tôi…”
Lời này vừa dứt, Lưu Minh lập tức thấp thỏm.
Ánh mắt gần như muốn bốc lửa, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, kiêu ngạo quay đầu.
“Anh có thấy bác sĩ nào làm phẫu thuật trước trả tiền sau chưa? Muốn làm phẫu thuật thì có thể: Năm trăm nghìn, một đồng cũng không thể thiếu, nếu không thì đừng bàn nữa!”
“Được!”
Sở Bắc không hề do dự, lập tức gật đầu.
Tập đoàn Bắc Dã có tài sản không dưới chục tỷ.
Năm trăm nghìn, cũng chỉ là cọng lông bò thôi.
Nhưng chưa kịp đợi Sở Bắc lấy điện thoại thì đã bị Lạc Tuyết cắt ngang.
“Lưu Minh, đừng nghe anh ấy nói!”
Lạc Tuyết liếc nhìn Sở Bắc, nghiêm túc nhìn Lưu Minh.
“Năm trăm nghìn đúng không? Tôi có thể bỏ tiền, nhưng anh phải cam đoan, nhất định là sẽ trị hết hoàn toàn bệnh của Tâm Nhi!”.