Lạc Tuyết vùng khỏi vòng tay của Sở Bắc, sau đó thoáng do dự rồi kéo Tống Y Nhiên ra một chỗ khác.
“Cho tôi hỏi, chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy?”
Tống Y Nhiên ngẩn ra, không biết tại sao Lạc Tuyết lại hỏi vậy, nhưng đây là vợ của Sở Bắc nên cô ta không dám thất lễ.
Nghĩ vậy, cô ta vội đáp: “Giá của chiếc xe này vốn là hai triệu rưỡi, nhưng cửa hàng chúng tôi đã giảm giá cho anh Sở hai mươi phần trăm nên chỉ còn hai triệu thôi”.
Hai triệu?
Nghe thấy vậy, mặt Lạc Tuyết biến sắc.
Với cô mà nói thì hai triệu đúng là một con số trên trời.
Cùng với sự cảm động, cô khó tránh khỏi thấy lo lắng, chắc Sở Bắc sẽ phải trả góp lâu lắm mới đủ để mua chiếc xe này cho cô.
Nghĩ vậy, Lạc Tuyết hít sâu một hơi rồi nhìn Tống Y Nhiên, hỏi: “Chúng tôi có thể trả xe lại được không?”
Trả xe?
Tống Y Nhiên thấy hơi bất ngờ rồi nhìn Lạc Tuyết hỏi: “Tại sao chị lại muốn trả lại xe? Chị không thích chiếc xe này à?”
Đúng ra cửa hàng Tống Y Nhiên đã bán lỗ chiếc xe này, nếu Lạc Tuyết muốn trả lại thì cô ta còn mừng không hết.
Nhưng Lạc Tuyết là vợ của Sở Bắc nên cô ta không dám làm thế.
Phải biết rằng Sở Bắc có thể dùng tiền để đập chết bọn họ, người như vậy thì ai dám đắc tội chứ.
Đúng lúc này, Lạc Tuyết lại hỏi thêm một câu khiến Tống Y Nhiên phải há hốc miệng.
“Điều kiện kinh tế nhà tôi hơi kém, tôi không muốn phải mệt nhọc nợ người ta cả đống tiền chỉ vì một chiếc xe”.
Nghe thấy thế, Tống Y Nhiên dở khóc dở cười.
Điều kiện kinh tế kém ư?
Cô ta thật sự muốn gào lên nếu nhà cô mà nghèo thì cả cái nước này không ai giàu hết.
Nhưng Tống Y Nhiên chỉ dám gào thét tại tâm thôi, chứ không dám nói ra miệng.
Thấy Tống Y Nhiên im lặng, Lạc Tuyết cau mày hỏi: “Lẽ nào không trả lại được à?”
Tống Y Nhiên có vẻ bất đắc dĩ đáp: “Không phải không trả được, mà là tôi thấy điều chị đang lo lắng là không cần thiết”.
“Cô nói vậy là sao?”
Lạc Tuyết mù mờ hỏi.
Tống Y Nhiên hít sâu một hơi rồi chán nản nói: “Anh Sở đã thanh toán xong chiếc xe này rồi, chứ không phải mua trả góp”.
Cái gì? Thanh toán hết rồi ư?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết hít vào một hơi lạnh.
“Anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tống Y Nhiên giật khoé miệng, không trả lời Lạc Tuyết nữa, mà quay ra chào Sở Bắc, sau đó quay người đi thẳng.
“Bà xã, em vừa nói gì với Tống Y Nhiên mà trông cô ấy có vẻ sợ em thế?”
Sở Bắc tò mò hỏi.
Lạc Tuyết nhìn anh một cách sâu xa rồi lắc đầu.
“Không có gì”.
Lúc này, Tô Uyển đã thảng thốt đi tới.
“Oa! Tiểu Tuyết, đây là Bentley thật nè, chiếc xe trong mơ của tớ, mỗi tội giá quá chát.
Không ngờ Sở Bắc nhà cậu lại tặng cậu hẳn chiếc xe này, ôi ngưỡng mộ quá đi mất!”
Nghe bạn thân mình nói vậy, lần đầu tiên Lạc Tuyết cảm thấy tự hào.
Đây là cảm giác vui mừng từ thâm tâm, một cảm giác mà cô chưa từng có.
Chu Bân đứng cạnh đó thấy vậy thì giật khoé miệng, mặt sa sầm trông rất đáng sợ.
Song, ánh mắt anh ta nhìn chiếc Bentley cũng đầy vẻ ngưỡng mộ.
Có nằm mơ, anh ta cũng không dám mơ tưởng tới chiếc xe này.
Tô Uyển trò chuyện với Lạc Tuyết một lúc rồi như nhớ ra điều gì đó nên ngoảnh sang Chu Bân.
“Hình như vừa nãy có người nói nếu đây mà là xe của nhà Sở Bắc thì mình sẽ chồng cây chuối ăn cơm.
Giờ có bằng chứng xác thực rồi đấy, đã nói thì phải làm chứ nhỉ?”
Chu Bân méo mặt khi nghe Tô Uyển nói thế.
Lúc này, anh ta chỉ ước có lỗ hỏng nào đó để chui vào.
Anh ta không thể ngờ rằng một người mù loà như Sở Bắc lại giàu đến thế.
“Tiểu Uyển, chắc chắn em vừa nghe nhầm rồi.
Họ là bạn của em thì sao anh có thể nói như thế được?”
Sau một thoáng ngượng ngịu, Chu Bân đã chơi chiêu giở mặt.
Tô Uyển chỉ biết cạn lời, loại đàn ông dám nói không dám làm mà cũng đòi theo đuổi cô ấy, cô ấy có mù thì mới đồng ý lấy anh ta.
“Tiểu Tuyết, vợ chồng cậu mua xe mới thì phải chúc mừng, để tớ mời vợ chồng cậu đi ăn”.
Tô Uyển quyết định không đi ăn với Chu Bân nữa, mà sẽ mời riêng Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết gật đầu, thật lòng mà nói cô cũng không muốn đi ăn với hạng người như Chu Bân.
Tô Uyển thấy thế thì vui vẻ nói: “Ok, hôm nay cho tớ trải nghiệm cảm giác ngồi trên xe sang nhé, Tiểu Tuyết, chắc cậu không có ý kiến gì đâu đúng không?”
Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu.
“Đương nhiên, chúng ta đi thôi”.
Tô Uyển gật đầu rồi định leo lên xe.
“Tiểu Uyển, em đã mời thì anh cũng đi”.
Tô Uyển đang định leo lên xe thì Chu Bân nói với theo.
Tô Uyển cau mày, ngoái lại nhìn anh ta rồi nói: “Nếu anh muốn đi thì tự đi, anh có xe cơ mà”.
Dứt lời, cô ấy chui tọt vào xe luôn.
Chu Bân nhăn mặt, nhưng để được đi ăn với Tô Uyển, anh ta đành nhịn cơn tức rồi đi theo sau chiếc Bentley.
Hơn chục phút sau, bọn họ đã đến Đức Dương Lầu.
Đây là nhà hàng đồ Trung, bất kể là món ăn hay phong cách phục vụ đều đứng đầu Tân Hải.
Đỗ xe xong, mọi người cùng nhau đi vào trong.
“Hoan nghênh quý khách!”
Thấy nhóm Sở Bắc bước vào, hai nhân viên đứng đón khách ở ngoài cửa lập tức chào đón.
Khi một người trong số đó đang định lên tiếng thì Chu Bân đã sấn tới trước quầy lễ tân.
“Cho chúng tôi một phòng bao, loại phòng VIP ấy”.
Giọng nói của Chu Bân khá to, khi anh ta nói xong thì đã có nhiều người ở bên trong liếc nhìn.
Điều này khiến anh ta cảm thấy rất đã, vì thế lập tức trở nên kiêu ngạo.
Thấy dáng vẻ vênh váo của Chu Bân, Tô Uyển lập tức thấy hối hận vì đã để anh ta đi cùng.
Cô ấy mời vợ chồng Lạc Tuyết đi ăn là để tâm sự thêm với Lạc Tuyết, chứ không phải muôn gây sự chú ý.
Hành động này của Chu Bân khiến cô ấy thấy rất phản cảm.
Nhưng bây giờ, anh ta đã đến rồi thì cô ấy còn nói gì được nữa.
“Xin lỗi anh, hết phòng bao mất rồi ạ.
Hay tôi xếp cho anh một chỗ cạnh cửa sổ, anh xem có được không ạ?”
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói.
“Cái gì? Hết phòng bao rồi ư?”
Chu Bân nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.
“Tôi là cậu chủ của tập đoàn Chu Thị đấy.
Các người mở to mắt ra mà nhìn, tôi là khách VIP ở nhà hàng này nên hôm nay các người phải xếp bằng được phòng bao cho tôi”.
Cô lễ tân nghe thấy thế thì biến sắc mặt, tỏ vẻ khó xử..