Chiến Thần Sở Bắc


“Thành thật xin lỗi anh, phòng bao thật sự đã hết rồi ạ, mong anh thông cảm!”
Nghe thấy vậy, Chu Bân lập tức sa sầm mặt.

Anh ta cứ tưởng mình nói ra thân phận xong thì nhân viên nhà hàng sẽ nhanh chóng đi xếp phòng ngay.

Ai dè lại nhận được một câu trả lời thế này.

Tô Uyển và Lạc Tuyết đã nghe thấy hết, Chu Bân cảm thấy quá mất thể diện.

Nghĩ vậy, anh ta đập tay lên bàn lễ tân rồi tức tối quát: “Tôi muốn phòng riêng, dù thế nào đi nữa, hôm nay cô cũng phải xếp phòng cho tôi, không thì cô chuẩn bị nghỉ việc đi!”
Anh ta cất giọng phách lối kết hợp với biểu cảm kiêu ngạo.

Cô lễ tân chưa từng gặp chuyện này bao giờ nên lập tức sợ đến mức rơm rớm nước mắt.

Tô Uyển thấy thế thì vội tiến lên.

“Chu Bân, anh đang làm gì thế hả? Có ăn uống một cách bình thường được không? Bộ không có phòng bao thì anh nuốt không trôi hay gì mà phải gây khó dễ cho người ta thế?”
Tô Uyển bực mình nói.

Lúc này, Lạc Tuyết cũng bước tới rồi nói với Chu Bân: “Chu Bân, Tiểu Uyển nói đúng đấy! Chúng ta chỉ đến ăn bữa cơm thôi mà, đừng câu nệ quá, ngồi đâu cũng được mà.

Không có phòng riêng thì mình ngồi luôn ở ngoài này cũng được”.

Nghe Lạc Tuyết và Tô Uyển nói vậy, Chu Bân quả quyết lắc đầu.

“Với thân phận của tôi thì sao ngồi ăn chung ở ngoài này được?”
Nói rồi, anh ta lại nhìn sang Sở Bắc vẫn im lặng nãy giờ rồi cất giọng châm chọc: “Với những người cao sang mà nói thì việc ăn uống không thể tuỳ tiện được, không giống như ai đó, đến phòng bao cũng không đặt nổi, chỉ được cái trò mua xe sang để loè thiên hạ thôi, đúng là nực cười!”
Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực khi nghe tháy Chu Bân nói vậy.

Chu Bân nói Sở Bắc như vậy khiến cô rất bực mình, nhưng vì Tô Uyển nên cô chỉ cau mày chứ không nói gì.

Tô Uyển phát bực rồi chán nản nhìn Chu Bân, quát: “Chu Bân, anh bị thần kinh à? Ăn mỗi bữa cơm thôi mà sao anh rách việc thế?”
Chu Bân đang định lên tiếng thì một người đàn ông trung niên có vẻ giống quản lý đã đi nhanh tới.

“Ra là cậu Chu, cậu ghé nhà hàng mà chúng tôi tiếp đón chậm trễ, mong cậu lượng thứ”.

Người đàn ông đó vừa xuất hiện là giảng hoà ngay.

Chu Bân nhìn thấy người đó thì càng thêm phách lối.

“Tôi bảo này quản lý Vương, tôi đến nhà hàng các ông ăn cơm, nhưng muốn đặt một phòng riêng thôi cũng không được.

Giờ ông cho tôi một lời giải thích đi, bình thường tôi cũng tiêu kha khá tiền ở đây đấy”.

“Vâng vâng, cậu Chu nói phải ạ”.

Người đàn ông trung niên vội vàng cười xoà gật đầu rồi có vẻ khó xử nói: “Thật ra nhà hàng vẫn còn một phòng bao nữa, nhưng đã có người đặt trước rồi nên không thể xếp cho khách khác được.

Nhân viên lễ tân không lừa cậu đâu, mong cậu Chu thông cảm!”
Chu Bân nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.

“Mẹ kiếp! Các người vẫn còn phòng mà không xếp cho tôi, thế là coi thường tôi hay gì?”
Người đàn ông xua tay rồi vội nói: “Cậu Chu đừng hiểu lầm, đây là quy tắc của nhà hàng chúng tôi, chứ không phải tôi làm trái ý cậu, tôi cũng là bất đắc dĩ”.

“Bất đắc dĩ?”
Chu Bân cười lạnh nói: “Hừ, tôi có tiền, nếu các người còn phòng thì buộc phải xếp cho tôi, không thì ông chuẩn bị nghỉ việc đi”.

Người đàn ông tỏ vẻ chán nản, ông ta biến sắc mặt rồi nghiến răng nói: “Cậu Chu, nếu cậu đã kiên quyết như vậy thì tôi không cản nữa, cậu cứ dùng phòng đó.

Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì cậu tự chịu trách nhiệm”.

Chịu trách nhiệm?
Chu Bân nghe vậy thì bật cười khinh bỉ rồi thản nhiên nói: “Mau đi chuẩn bị đi, có chuyện gì thì tôi cân tất”.

Nói rồi, Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với vẻ đắc y.

Người đàn ông kia gật đầu rồi quay người rời đi.

Sau khi ông ấy đi rồi, Tô Uyển mới lo lắng nói: “Chu Bân, liệu anh làm vậy có gây phiền phức gì không?”
Phiền phức?
Chu Bân xua tay rồi ra vẻ nói: “Em yên tâm, anh quen nhà hàng này nên không sao đâu, mà dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được”.

Tô Uyển lặng lẽ lắc đầy, lời nói của người đàn ông ban nãy khiến cô ấy thấy hơi bất an.

Cô ấy có cảm giác sẽ có chuyện, nhưng dù bây giờ có nói ra thì Chu Bân cũng không tin.

“Haizz, mong chỉ là ảo giác thôi!”
Một lát sau, người đàn ông kia đã quay lại rồi lịch nói với Chu Bân: “Cậu Chu, phòng đã chuẩn bị xong, mời cậu!”
Chu Bân gật đầu rồi ngoái lại nói với Tô Uyển: “Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi”.

Sau đó, bọn họ đã được người đàn ông kia dẫn vào một phòng riêng.

Sắp xếp cho nhóm Chu Bân xong, người đàn ông lập tức rời đi.

Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết rồi đắc ý nói: “Con người lăn lộn trong xã hội mà không có tiền với quan hệ là không được.

Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu là người khác thì chắc chắn không lấy được phòng, nhưng anh thì khác”.

Nói rồi, anh ta vênh mặt lên rồi nói tiếp.

“Người ở đây chỉ quan tâm đến tiền thôi, chỉ cần mình có tiền thì bảo gì họ cũng phải nghe”.

Nói đến đây, Chu Bân chợt nhìn sang Lạc Tuyết rồi hỏi: “À, chồng cô làm nghề gì thế?”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi cau mày.

Cô thật sự không biết phải trả lời Chu Bân thế nào.

Cô cũng không muốn giao thiệp với loại người như anh ta.

Lúc Lạc Tuyết do dự không biết trả lời thế nào thì Sở Bắc chợt lên tiếng.

“Tôi làm thuê thôi, có gì đáng nói đâu!”
Lạc Tuyết nghệt mặt ra với vẻ quái lạ, song không nói gì.

Nghe thấy thế, Chu Bân tỏ rõ vẻ coi thường.

“Đàn ông cần có sự nghiệp riêng, chứ đi làm thuê thì kiếm được mấy đồng, về lâu về dài là không ổn”.

Nói rồi, anh ta lại tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Sở Bắc.

“Tiếc là anh Sở đây lại bị mù, không thì có thể đến công ty của bố tôi làm việc, bố tôi đang thiếu tài xế”.

Lúc nhắc đến chữ mù, Chu Bân còn cố ý nhấn mạnh.

Sở Bắc mỉm cười hờ hững, không nói gì.

Còn Tô Uyển thì sầm mặt lại khi nghe Chu Bân nói vậy.

“Chu Bân, nếu anh còn nói chuyện kiểu khích bác nữa thì biến đi, chúng tôi đến ăn cơm, chứ không phải đến xem anh khoe khoang”.

Chu Bân nghe vậy thì lập tức nghiêm chỉnh rồi cười nói: “Anh nói thật mà, nếu không nhờ anh thì chúng ta phải ngồi ngoài kia rồi đấy”.

Tô Uyển càng tức giận hơn: “Ngồi bên ngoài thì có làm sao, phòng riêng này thối chết đi được ấy”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui