“Không có nhưng nhị gì hết, cô mau bảo nhà bếp làm cho bàn tôi ngay lập tức!”
Cậu nhân viên còn chưa nói hết câu thì Chu Bân đã nổi sung rồi ngắt lời.
Nghe thấy thế, cậu nhân viên càng thấy khó xử hơn.
“Thưa anh, chúng tôi buộc phải xin lỗi vì đây là tình huống bất khả kháng.
Vị khách đó có thân phận rất cao quý, chúng tôi buộc phải ưu tiên cho bàn ấy trước”.
Thân phận cao quý?
Chu Bân càng nổi điên hơn.
“Ai dám tự nhận mình có thân phận cao quý trước mặt tôi chứ?”
Cậu nhân viên biến sắc mặt, đang định nói gì đó thì đã bị Chu Bân đẩy qua một bên.
“Để anh đây xem, đứa nào mà ngông cuồng thế!”
Nói rồi, anh ta định đi ra ngoài.
Song đúng lúc này, cậu nhân viên đã chạy theo rồi kéo anh ta lại.
“Thưa anh, anh đừng đi thì hơn, vị khách đó có thân phận rất lớn, nếu anh làm phiền người ta thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy ạ”.
Cậu nhân viên không nói vậy còn đỡ, chứ vừa nói một cái thì Chu Bân đã bừng lửa giận ngay.
“Hừ! Hôm nay mà tôi không đòi lại thể diện thì sao sau này sống ở Tân Hải được nữa!”
Anh ta đẩy cậu nhân viên ra rồi đi luôn.
Tô Uyển thấy thế thì vội vàng đứng dậy.
“Chu Bân, anh đừng có hành động theo cảm tính nữa được không? Chúng ta chờ thêm một lúc thì có chết ai? Sao anh cứ làm quá lên thế?”
Nghe Tô Uyển nói vậy, Chu Bân ngoái lại lắc đầu với cô ấy.
“Tiểu Uyển, em không hiểu đâu, đàn ông sống trên đời phải có sĩ diện, hơn nữa chúng ta đến trước thì phải được phục vụ trước.
Anh không tin người kia có thân phận cao quý đến mức một tay che trời!”
Dứt lời, Chu Bân mặc kệ Tô Uyển nhăn nhó mặt mày rồi hằm hằm đi ra ngoài.
Xong rồi!
Thấy Chu Bân rời đi, cậu nhân viên tái mặt, không dám chần chừ mà chạy theo ngay.
“Tiểu Uyển, Chu Bân này tuỳ hứng quá, cậu nên giữ khoảng cách với anh ta thì tốt hơn”.
Sau khi Chu Bân đi ra ngoài, Lạc Tuyết mới nói với Tô Uyển.
Cô ấy cười khổ đáp: “Tớ cũng biết chứ, nhưng chuyện này hơi lằng nhằng.
Mà cậu cũng thấy rồi đấy, mặt anh ta dày siêu cấp vô địch luôn, cứ quấn lấy tớ riết không tha, tớ cũng bó tay rồi!”
Lạc Tuyết chỉ biết thở dài, cô không phải người trong cuộc nên nhiều khi cũng không hiểu hết được.
Cô chỉ góp ý với Tô Uyển trên danh nghĩa bạn thân thôi, còn cô ấy lựa chọn thế nào thì cô không thể can thiệp được.
Ba người trò chuyện cả mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Chu Bân quay lại.
Lạc Tuyết cau mày rồi lo lắng nói: “Sao mãi chưa về nhỉ, hay có chuyện gì rồi?”
Tô Uyển cũng biến sắc mặt rồi tỏ vẻ hối hận.
“Lẽ ra tớ không nên cho anh ta đi cùng bọn mình, ăn có bữa cơm thôi mà bao chuyện, đúng là hết nói nổi!”
Lạc Tuyết an ủi Tô Uyển: “Thôi chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa, chắc anh ta cũng sắp quay lại rồi”.
Tô Uyển gật đầu rồi ngồi im, tâm trạng lúc này của cô ấy đang tan chậm.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng Chu Bân vẫn chưa quay lại, Tô Uyển và Lạc Tuyết càng có vẻ sốt ruột hơn.
Tô Uyển nôn nóng nói: “Sao mãi không về nhỉ, không lẽ có chuyện thật rồi?”
Lạc Tuyết do dự một lát rồi nói: “Hay chúng mình đi coi sao nhớ?”
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, nhưng người bước vào không phải Chu Bân, mà là cậu nhân viên ban nãy.
Lúc này, cậu ấy cũng đang có vẻ sốt sắng.
Vừa chạy vào, cậu ấy đã hô ầm lên: “Không xong rồi, có chuyện rồi!”
Có chuyện rồi?
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều biến sắc mặt.
Điều họ lo lắng nhất đã xảy ra.
Chỉ có Sở Bắc là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Dù nghe thấy cậu nhân viên thông báo vậy, nhưng anh cũng chẳng biến sắc mặt.
Tô Uyển cuống lên hỏi cậu nhân viên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chu Bân đâu? Sao anh ta không quay lại?”
Cậu nhân viên hít sâu một hơi rồi căng thẳng đáp: “Cậu Chu đã đắc tội với khách quý, bây giờ đang quỳ bên phòng ấy, mọi người mau sang xem thế nào đi, nếu chậm trễ thì khéo có án mạng mất”.
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết đều có vẻ bực bội.
Tô Uyển nhăn mặt nói: “Tất cả là tại anh ta, tớ cản không cho đi rồi mà không nghe, giờ gây ra hoạ lớn rồi thì tự chịu trách nhiệm đi!”
Tuy nói là vậy, nhưng trong mắt Tô Uyển vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
Dù cô ấy có ghét Chu Bân đến mấy thì hai người cũng quen biết nhau, cô không thể trơ mắt nhìn anh ta gặp chuyện được.
Lạc Tuyết cũng không biết phải làm sao, đành quay sang nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, anh nói xem giờ phải làm sao?”
Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Yên tâm, không sao đâu, ai bảo anh ta vênh váo quá làm chi, nếm chút mùi khổ cực cho yên phận”.
Nghe Sở Bắc nói vậy, Lạc Tuyết sững người, không biết phải nói gì tiếp.
Tô Uyển cũng đồng ý với Sở Bắc: “Anh Sở nói đúng đấy, phải cho anh ta một bài học nhớ đời, không thì anh ta không chừa được đâu”.
Cậu nhân viên ở bên cạnh thì có vẻ lúng túng.
Cậu ấy không ngờ những người này lại mặc kệ Chu Bân nên nhất thời không biết phải làm sao.
Nhưng sau khi nhớ tới lời quản lý đã căn dặn, cậu ấy đành cắn răng rồi nói với nhóm Tô Uyển.
“Người mà cậu Chu đắc tội là cậu chủ Lưu Phong của nhà họ Lưu.
Cậu Lưu có tính tình ngang ngược, xuống tay tàn nhẫn, tôi sợ nếu mọi người không đi ngăn cản, cậu Chu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy ạ”.
Nguy hiểm đến tính mạng?
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết giật bắn mình, nghiêm trọng vậy ư?
Tô Uyển sợ hãi rồi bất lực nhìn sang Lạc Tuyết hỏi: “Tiểu Tuyết, giờ phải làm sao đây?”
Lạc Tuyết cũng tái mặt, không biết phải trả lời bạn mình thế nào.
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt đứng dậy.
Anh lắc đầu rồi nói với cậu nhân viên: “Giờ cậu hãy đi bảo với cậu Lưu là thả Chu Bân ra, bắt anh ta xin lỗi là được rồi”.
Cậu nhân viên chỉ biết đần mặt ra.
Lưu Phong là cậu chủ của nhà họ Lưu, đến quản lý nhà hàng còn không dám đắc tội nữa là.
Một nhân vật nhỏ bé như cậu ây làm sao dám nói thế trước mặt Lưu Phong chứ?
“Các anh chị qua đó được không ạ, tôi không dám đắc tội với cậu Lưu đâu ạ”.
Sở Bắc nghe thấy thế thì bình thản nói: “Chỉ là chuyển lời thôi mà, cậu ta không dám làm gì cậu đâu, mau đi đi, hay cậu muốn chuyện này rùm beng lên?”.