Lạc Tuyết ngồi một bên nghe Chu Bân nói vậy thì cau mày, chuẩn bị lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, chợt có một người đàn ông trung niên đẩy cửa phòng bao ra rồi bước vào.
Cậu phục vụ nhìn thấy người ấy thì lập tức tái mặt rồi đứng sang một bên với vẻ lo lắng bất an.
Người đàn ông trung niên không để ý đến cậu ấy mà nhìn Chu Bân đang huênh hoang với vẻ nghiêm nghị.
“Tôi cho cậu ba phút để rời khỏi đây!”
Nghe thấy thế, Chu Bân nở một nụ cười lạnh khinh bỉ.
“Mẹ kiếp, ông là ai mà bắt tôi phải nghe lời hả?”
Người đàn ông kia lập tức sầm mặt lại.
“Cậu vẫn không chịu trả lại phòng đúng không?”
Ông ta lạnh giọng hỏi.
Chu Bân hừ một tiếng: “Ông là cái thá gì mà bắt tôi trả? Chờ đến kiếp sau đi!”
Nghe thấy thế, người đàn ông càng tỏ rõ vẻ bực dọc hơn.
“Lâu lắm rồi không có ai dám ăn nói với tôi như vậy, cậu cũng coi như người đầu tiên đấy”.
Nghe thấy giọng nói u ám của ông ta, Chu Bân vẫn tỏ vẻ coi thường và định phản bác lại.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy Tô Uyển hô lên rồi cất giọng lễ phép chào hỏi với người đàn ông đó.
“Giám đốc Vu, là ông ạ!”
Nghe thấy Tô Uyển gọi người đàn ông là giám đốc, ngoài Sở Bắc ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tô Uyển đang làm việc ở tập đoàn Bắc Dã mà cô ấy lại gọi người này là giám đốc, lẽ nào ông ta là giám đốc của Bắc Dã ư?
Nhất là Chu Bân, bây giờ anh ta bắt đầu có vẻ sợ hãi và dè chừng với người đàn ông này rồi.
Anh ta thừa biết thực lực của tập đoàn Bắc Dã, hơn nữa cũng biết Tô Uyển đang làm việc ở đây.
Cũng chính vì lý do này nên anh ta mới theo đuổi và quyết chiếm được Tô Uyển đến cùng.
Phải biết rằng không phải ai cũng có thể làm việc ở tập đoàn ấy được.
Vừa nghĩ tới sự lớn mạnh của tập đoàn Bắc Dã, Chu Bân hoảng hồn ngay.
Thấy có người nhận ra mình, người đàn ông cũng có vẻ khá ngạc nhiên.
Ông ta ngoảnh lại nhìn Tô Uyển rồi hiểu ra ngay.
“Tiểu Uyển đấy à, đây là bạn cô hả?”
Người đàn ông cất giọng kiêu ngạo hỏi Tô Uyển.
Tô Uyển gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy ạ”.
Ông ta nghe thấy thế thì hờ hững nói: “Thế cô có để bụng khi tôi cho cậu ta một bài học không?”
Tô Uyển hơi biến sắc mặt.
“Giám đốc Vu, xin ông bớt giận, tôi thay mặt anh ta xin lỗi ông, chúng tôi sẽ đi ngay đây ạ”.
Song, người đàn ông vẫn không chịu cho qua.
Ông ta cười một tiếng rồi chỉ tay vào mặt Chu Bân, nói: “Cậu ta đã xúc phạm tôi, nếu tôi bỏ qua thế này thì hình như dễ dàng cho cậu ta quá thì phải?”
Tô Uyển cắn răng rồi lườm Chu Bân.
“Chu Bân, không mau xin lỗi người ta đi còn gì?”
Nghe thấy thế, Chu Bân thất thần gật đầu rồi vội vàng nhìn sang người đàn ông, sau đó run giọng nói: “Giám đốc Vu, tôi sai rồi, xin ông đừng so đo với tôi”.
“Được, tôi không so đo với cậu”.
Dứt lời, ông ta đi đến cạnh Chu Bân rồi tát cho anh ta một cái.
“Được rồi, giờ tôi sẽ không tính toán với cậu nữa”.
Ông ta cười híp mắt nói.
Chu Bân kêu lên đau đớn, vừa rồi người đàn ông kia xuống tay khá mạnh, một lát sau, mặt anh ta đã sưng phù.
Tô Uyển thấy thế thì nhăn mặt lại, nhưng sợ người đàn ông kia nên chỉ đành cắn môi cho qua.
Đúng lúc này, người đàn ông chợt nhìn sang Tô Uyển rồi nổi ý đồ xấu.
“Tiểu Uyển, nếu các cô cũng đến đây ăn thì ngồi lại với tôi luôn đi”.
Nói rồi, ông ta nhìn Tô Uyển từ đầu xuống chân một lượt với ánh mắt không thể dâm tà hơn.
Tô Uyển đang định lên tiếng thì ông ta lại giành nói trước.
“Nhưng chỉ cô và cô gái này được ở lại thôi, những hạng ruồi muỗi không liên quan thì biến hết đi”.
Nghe thấy thế, Tô Uyển cắn răng rồi lắc đầu đáp: “Giám đốc Vu, nếu phòng này là ông đặt trước thì tôi với các bạn sẽ về với nhau luôn, không làm phiền ông dùng bữa nữa”.
Tô Uyển đã nhìn thấy rõ ánh mắt chứa đầy sự xúc phạm của ông ta.
Hơn nữa, từ khi làm việc ở tập đoàn Bắc Dã, cô ấy đã nghe những tin xấu về người đàn ông này rồi nên không đời nào đồng ý ở lại.
Khi Tô Uyển vừa nói dứt lời thì người đàn ông kia lập tức sa sầm mặt.
“Tiểu Uyển, cô như thế là coi thường tôi à?”
Ông ta lạnh giọng hỏi.
Tô Uyển giật mình, dù người đàn ông này không phải cấp trên trực tiếp của cô ấy, nhưng cũng có địa vị không nhỏ trong tập đoàn.
Nếu ông ta cố tình gây khó dễ cho cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ gặp khó khăn trong công việc.
Nghĩ tới đây, Tô Uyển hít sâu một hơi rồi lắc đầu nói: “Giám đốc Vu, ông đừng hiểu lầm, chỉ là hôm nay tôi mời bạn đi ăn nên không thể để họ ra về một mình được, mong ông thông cảm cho”.
“Được rồi được rồi!”
Ông ta bắt đầu có vẻ mất kiên nhẫn rồi xua tay, sau đó nói thẳng luôn: “Hôm nay, cô phải ngồi ăn với tôi, nếu cô dám từ chối thì đừng hòng làm việc yên ổn trong tập đoàn”.
Nghe thấy thế, Tô Uyển lập tức tái mặt.
Cô không thể ngờ là ông ta dám uy hiêp mình trắng trợn như vậy.
Chu Bân ngồi bên cạnh thấy thế thì nhìn Tô Uyển rồi cắn răng nói: “Tiểu Uyển, nếu giám đốc Vu đã có lời mời thì em đừng phụ lòng tốt của người ta.
Chỉ là một bữa ăn thôi mà, chứ có gì to tát đâu”.
Tô Uyển nghe thấy thế thì tức muốn nổ phổi.
Tất cả đều là tai hoạ do Chu Bân gây ra, nếu không tại anh ta thì đâu có chuyện gì.
Chu Bân nói xong thì ngoảnh sang phía người đàn ông rồi mỉm cười nịnh bợ.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông kia đã quát ầm lên.
“Mày là cái thá gì mà dám to mồm trước mặt tao hả? Biến ngay!”
Chu Bân biến sắc mặt, không ngờ chiêu nịnh bợ lại thất bại.
Thấy người đàn ông nổi giận, anh ta lập tức chuồn ngay.
Nhưng khi anh ta định rời đi thì người đàn ông lại gọi lại.
“Đứng lại!”
Nghe thấy thế, Chu Bân tái mặt rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Giám… đốc Vu, ông gọi tôi có việc gì thế?”
Chu Bân đang thấy rất sợ hãi, người ta là giám đốc của tập đoàn Bắc Dã nên anh ta không thể đắc tội được.
Nhưng người đàn ông chỉ cười lạnh một tiếng rồi trầm giọng hỏi: “Mày vừa đắc tội với tao, nếu bỏ đi dễ dàng như thế thì hời cho mày quá!”.