Nghe thấy thế, Chu Bân chỉ muốn bật khóc.
Nếu anh ta mà biết thân phận của người đàn ông này từ trước thì sẽ không bao giờ dám ra vẻ trước mặt ông ta.
Bây giờ, dù đối mặt với sự chèn ép này, nhưng Chu Bân không hề có một chút ý định phản kháng nào.
“Tôi, tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi lần này”.
Thấy người đàn ông vẫn không cho mình đi, Chu Bân đành cắn răng cầu xin.
Nhưng ông ta lại nở một nụ cười khinh miệt.
“Hừ, mày xin lỗi mà có thái độ như thế à? Chẳng có chút thành ý nào cả, nếu tao mà tha cho mày ngay thì lại thành ra dễ dãi à?”
Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức tái mét.
Anh ta mím môi rồi hỏi: “Thế tôi phải làm sao ạ?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh rồi nói: “Quỳ xuống dập đầu xin lỗi”.
Quỳ?
Chu Bân run sợ khi nghe thấy yêu cầu của ông ta.
Anh ta không ngờ người đàn ông này lại đưa ra yêu cầu quá quắt như vậy.
Nhất thời, anh ta cảm thấy hơi do dự.
Dẫu sao anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Chu, sao có thể quỳ trước mặt người khác?
Nhưng câu nói ngay sau đó của người đàn ông đã khiến Chu Bân sợ đến mức quỳ xuống ngay.
“Nếu trong vòng mười giây mà mày không làm theo yêu cầu của tao thì nhà mày cứ chờ bay màu ở Tân Hải đi”.
Chu Bân biến sắc mặt rồi quỳ ngay xuống.
Anh ta biết với thân phận của người đàn ông này thì ông ta thừa sức làm được điều đó.
Bắc Dã là tập đoàn mạnh nhất ở Tân Hải hiện giờ, hơn nữa tập đoàn này không chỉ mạnh ở đây, mà còn khắp cả nước, thực lực của họ có số có má ở đất nước này rồi.
Dù nhà Chu Bân cũng thành lập một công ty, nhưng so với tập đoàn trên thì chẳng khác nào trẻ con với người lớn.
“Còn ba giây nữa”.
Khi nghe thấy thế, Chu Bân không chút do dự mà quỳ xuống ngay.
“Tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi”.
Chu Bân vừa nói vừa dập đầu.
Tô Uyển và Lạc Tuyết thấy thế thì chỉ nhìn Chu Bân với vẻ coi thường.
Ban nãy, Chu Bân còn tỏ thái độ coi trời bằng vung, nhưng giờ thì lại quỳ xuống rồi xin lỗi một cách hèn hạ.
Loại người như anh ta khiến các cô thấy mắc ói, thậm chí còn không muốn nhìn thấy bản mặt của anh ta nữa.
Đúng lúc này, người đàn ông chợt đi về phía Chu Bân rồi nhìn từ trên cao xuống: “Biết lỗi của mình chưa?”
Chu Bân gật đầu như gà mổ thóc, không còn màng đến sĩ diện nữa mà nói: “Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không bao giờ dám tái phạm nữa”.
Người đàn ông bật cười ha hả rồi nhấc chấn đá Chu Bân đang sợ hãi ngã sấp mặt.
“Biến ngay đi! Đừng quấy rầy tao với Tô Uyển, cả cô em xinh tươi kia dùng bữa”.
Lần này, đến lượt Tô Uyển và Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
Nhưng vì nể thân phận của ông ta nên dù có thấy bất mãn đến mấy, Tô Uyển cũng cố nhịn, không dám tỏ thái độ.
Song, Lạc Tuyết thì không, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông ấy rồi nói: “Chúng tôi không đồng ý ngồi ăn với ông”.
“Thế à?”
Người đàn ông liếc nhìn Lạc Tuyết từ đầu xuống chân một lượt rồi khinh khỉnh nói: “Cô em không có quyền quyết định đâu, anh đây thích là được, hiểu chưa!”
Lạc Tuyết sầm mặt rồi tức giận nói: “Ông dựa vào đâu chứ?”
Dựa vào đâu ư?
Người đàn ông bật cười đắc ý: “Dựa vào anh đây là giám đốc của tập đoàn Bắc Dã, cô em đã nghe đến tên của tập đoàn bọn anh bao giờ chưa? Chỉ cần bọn anh giậm chân một cái là cả Tân Hải đều run sợ ngay”.
Lạc Tuyết sa sầm mặt, không nói gì nữa.
Đương nhiên cô biết tập đoàn Bắc Dã, cô còn biết điều ông ta nói là sự thật.
Nhưng trông cái vẻ huênh hoang của ông ta, cô cảm thấy cực kỳ bực mình.
“Giám đốc của tập đoàn Bắc Dã thì oai lắm à?”
Đúng lúc này, Sở Bắc im lặng suốt từ nãy đến giờ chợt lên tiếng.
Sau khi nghe thấy anh nói vậy, người đàn ông không còn vẻ đắc ý nữa, mà sầm mặt nhìn về phía anh.
“Mày là thằng nào? Ai cho mày lên tiếng ở đây hả?”
Ông ta nổi giận nói.
Ngô Bình cười lạnh đáp: “Ông ăn nói mất lịch sự với vợ tôi, mà tôi không có quyền lên tiếng à?”
Người đàn ông ngẩn ra rồi nhìn Lạc Tuyết với vẻ sáng tỏ.
Thì ra thằng mù này là chồng của bạn Tô Uyển.
Nghĩ đến đây, ông ta chợt thấy ghen tỵ, đúng là ông trời không có mắt, tại sao lại để thằng mù dở này cưới được cô em xinh tươi kia chứ?
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại nổi giận.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc rồi cười lạnh với vẻ coi thường, nói: “Thằng mù này mà cũng dám ngông cuồng phết nhỉ, ai cho mày dũng khí thế?”
Ngay sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ từ người Sở Bắc đã tuôn về phía người đàn ông.
Mặt ông ta lập tức tái nhợt, thở cũng không ra hơi.
Sở Bắc cho ông ta một cảm giác anh là ác ma như đến từ địa ngục, khiến ông ta run cầm cậm.
Thậm chí, có một giây phút nào đó, ông ta đã bị nỗi sợ hãi bủa vây.
Quá đáng sợ!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của ông ta về Sở Bắc.
Thấy anh bước từng bước về phía mình, người đàn ông lập tức có vẻ sợ hauxi.
“Mày, mày muốn làm gì?”
Ông ta lo sợ nhìn Sở Bắc rồi liên tục lùi lại.
Đến khi lưng đập vào tường không còn đường lùi nữa thì ông ta ngồi phệt luôn xuống đất.
Sở Bắc đi tới cạnh ông ta rồi cất giọng hờ hững: “Bây giờ, ông thấy tôi đã có tư cách để lên tiếng chưa?”
“Tôi… tôi…”
Người đàn ông run rẩy sợ hãi nhìn Sở Bắc mà nói không nên lời.
Ông ta đang vô cùng kinh hãi.
“Không biến mau đi còn chờ gì nữa?”
Bị luồng khí thế của Sở Bắc doạ cho sợ hết hồn vía, giờ lại nghe thấy anh nói vậy, người đàn ông lồm ngồm bỏ dậy.
“Tôi, tôi đi ngay!”
Dứt lời, ông ta mặc kệ ánh nhìn kỳ quái của mọi người rồi chạy mất dép luôn.
Thấy thế, cả Lạc Tuyết và Tô Uyển, thậm chí cả cậu phục vụ và Chu Bân đều nghệt mặt ra nhìn Sở Bắc với vẻ kinh ngạc.
“Sở Bắc, chuyện này là sao?”
Lạc Tuyết cất giọng hỏi với vẻ khó hiểu.
Sở Bắc lắc đầu nói: “Chắc ông ta bị khí thế toát ra từ người anh doạ sợ nên mới chuồn mất đấy”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết chỉ biết cau mày..