Nghe Sở Bắc nói thế, khóe miệng Dương Ân khẽ giật.
Sở dĩ cậu ta dám gọi mấy món đắt tiền thế là vì cậu ta đã tính toán rất chuẩn là Sở Bắc sẽ thanh toán cho cậu ta.
Nhưng cậu ta không ngờ cái tên vô dụng Sở Bắc này lại thờ ơ với lời đe dọa của mình.
Cậu ta lập tức nhận ra mình chơi hơi lớn rồi.
Nghĩ đến hậu quả mà cậu ta phải gánh chịu khi không thanh toán nổi thì cậu ta cảm thấy hoảng sợ.
Đồng thời cậu ta cũng càng kiên quyết muốn Sở Bắc thanh toán cho mình.
Nghĩ đến đây Dương Ân nghiến răng, sắc mặt u ám nói: “Hóa đơn hôm nay anh nhất định phải thanh toán, không thanh toán cũng phải thanh toán, anh không có sự lựa chọn khác”.
Nói rồi cậu ta nháy mắt ra hiệu cho đám bạn xấu của mình.
Mấy tên đó hiểu ý ngay, nhanh chóng bước đến bao vây Sở Bắc.
“Này, biết thức thời thì nghe lời anh Dương đi, nếu không các anh em bọn tao sẽ không ngại để mày chịu khổ chút đâu”.
“Đúng thế, anh Dương bảo mày thanh toán là xem trọng mày, mẹ kiếp đừng có mà kiêu ngạo”.
“Không thanh toán thì hôm nay ông đây chém mày”.
Sở Bắc cười nhạo, lạnh lùng nói: “Các người ai ăn người nấy trả, chuyện ở đây không liên quan đến tôi”.
Nói rồi anh bước ra đám người này đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này thanh niên tóc vàng lúc đầu nói chuyện đó bỗng hung hăng chặn trước mặt anh.
“Này, không thanh toán mà định đi đâu, có hỏi ông đây đồng ý chưa hay không?”
Bốp!
Thế nhưng cậu ta không ngờ khi cậu ta vừa dứt lời, Sở Bắc không do dự đấm vào mặt cậu ta một cú.
“A!”
Thanh niên tóc vàng hét lên thảm thiết, cơ thể ngã nhào xuống đất, đụng vào mấy chai bia dưới đất.
Thấy thế mọi người đều đổi sắc, sợ hãi nhìn Sở Bắc.
Họ không ngờ Sở Bắc lại hung dữ như thế, không nói gì đã ra tay đánh người, đúng là bạo lực thật.
Thấy thanh niên tóc vàng bị Sở Bắc đánh ngã nhào xuống đất, Dương Ân run rẩy.
Nhưng sau đó cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc với ánh mắt đầy hận thù.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Đánh hắn cho ông”.
Dương Ân kiêu căng nói với đám người kia.
Nghe thế mọi người đều lộ ra vẻ tàn nhẫn rồi bước đến trước.
Nhưng đúng lúc này một câu nói của Sở Bắc lại khiến chúng đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy như bị điểm huyệt.
“Không muốn chết thì tốt nhất các người đừng làm thế, nếu không hậu quả tự gánh lấy”.
Nói rồi khí thế hung bạo lập tức toát ra từ người Sở Bắc.
Lúc này Sở Bắc trông rất giống sát thần từ địa ngục, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ Sở Bắc, sắc mặt họ trở nên trắng bệch, thù địch trong lòng đã tiêu tán mất.
“Chúng ta đi thôi”.
Dương Ân sợ hãi nhìn Sở Bắc, sau đó hét lên với đám bạn xấu của cậu ta rồi định đi.
Rầm!
Đúng lúc này cửa phòng VIP bỗng bị ai đó đạp mở ra, một người đàn ông trung niên bụng bự mặt mày hung dữ bước vào.
“Các vị muốn đi đâu?”
Người đàn ông trung niên hung ác nhìn mấy người Dương Ân hỏi.
Thấy người đàn ông trung niên, Dương Ân run rẩy, cậu ta biết người này, đây là ông chủ của khách sạn này, Ngô Lương.
Thấy Ngô Lương, Dương Ân hít sâu một hơi, dù rất sợ nhưng người giữ thể diện như cậu ta thì mặt ngoài vẫn tỏ ra mình bình thản.
“Chúng tôi ăn xong rồi đang định đi, anh Ngô có chuyện gì sao?”
Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cười khẩy.
“Các vị cứ thế mà đi e là không ổn lắm nhỉ?”
Ngô Lương cười ẩn ý hỏi.
Dương Ân run lên, ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt.
“Chúng tôi ăn xong rồi, không thể cứ ở mãi đây được chứ, bây giờ rời khỏi đi có gì không ổn?”
Ngô Lương cười mỉa, lạnh lùng hỏi: “Muốn ra khỏi đây vẫn được, thanh toán trước đã”.
Trong lòng Dương Ân vang lên tiếng lạch cạch khi nghe Ngô Lương nói, chuyện cậu ta sợ nhất vẫn xảy ra.
Bảo cậu ta thanh toán?
Cậu ta không có bao nhiêu tiền, lấy gì mà thanh toán?
Nghĩ đến đây Dương Ân không giả vờ được nữa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nịnh bợ nhìn Ngô Lương.
“Ờ thì, anh Ngô, anh xem…”
Thế nhưng cậu ta chưa nói hết câu, Ngô Lương đã ngắt lời cậu ta.
“Bớt tỏ vẻ thân thiết với ông đây đi, tôi đã gặp nhiều người như cậu lắm rồi.
Tôi nói cho cậu biết các cậu khiến phòng VIP của khách sạn khói mù mịt thế này thì phải bồi thường, cộng thêm bữa ăn của các cậu, tổng cộng là một trăm tám mươi ngàn, không được thiếu một xu”.
Câu nói của Ngô Lương như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu Dương Ân.
Dương Ân và đám bạn xấu phía sau cậu ta nghe đến phải bồi thường một trăm tám mươi ngàn, sắc mặt đều tái nhợt.
Dù là mười ngàn họ cũng không có nữa chứ nói gì đến một trăm tám mươi ngàn.
Ngô Lương thấy Dương Ân không nói gì, sắc mặt càng trở nên âm hiểm.
“Sao thế, mẹ kiếp, lẽ nào cậu muốn ăn quỵt?”
Cảm nhận được sự hung ác của Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ lùi về sau, liên tục xua tay.
“Anh Ngô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó”.
Dương Ân vội vàng giải thích, trong lòng thầm cấp tốc suy nghĩ cách giải quyết.
Lúc này tầm mắt cậu ta bỗng nhìn thấy Sở Bắc, cậu ta nghĩ ra được một cách khá nham hiểm.
Con ngươi cậu ta xoay chuyển, trong lòng đã có tính toán.
“Nhanh đền tiền đi, kiên nhẫn của ông đây có giới hạn”.
Lần này nghe Ngô Lương nói, Dương Ân không cảm thấy hoảng sợ nữa mà bước đến trước mặt Ngô Lương chỉ vào Sở Bắc.
“Anh Ngô, mọi chuyện này đều là lỗi của tên mù này, là hắn nói muốn mời bọn tôi ăn cơm, nơi này cũng bị anh ta làm loạn thành thế này nên số tiền này cứ bảo anh ta trả đi”.
Nói rồi Dương Ân vòng qua Ngô Lương định rời đi.
“Đứng lại! Mẹ kiếp, hôm nay không cho phép bất kỳ ai rời đi”.
Thấy Dương Ân định trốn, Ngô Lương cười mỉa, túm chặt lấy áo Dương Ân.
Là ông chủ của khách sạn, ông ta đã gặp rất nhiều chiêu trò như của Dương Ân rồi, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để cho cậu ta đi.
Dương Ân méo mặt nhìn Ngô Lương, run giọng nói: “Anh Ngô, tôi không gạt anh, mọi chuyện đúng là ý của anh ta, không liên quan gì đến tôi”.
Ngô Lương cười mỉa.
“Hừ, cậu nghĩ ông đây là trẻ con ba tuổi à, dễ bị cậu gạt thế sao? Tôi không biết trong các cậu ai thanh toán, chỉ cần thanh toán thì tôi sẽ thả cho các cậu đi”.
Nói đến đây, lời nói của ông ta bỗng thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ âm hiểm.
“Nếu không hôm nay không ai được bước ra khỏi đây”.
Nghe thế Dương Ân thật sự muốn khóc luôn.
Nếu cậu ta biết chuyện sẽ như thế này, cậu ta tuyệt đối không giả vờ ở đây.
Bây giờ đối mặt với số tiền bồi thường cao ngất ngưỡng một trăm tám mươi ngàn, cậu ta lực bất tòng tâm..