“Bác, bác nói thế ý bảo cháu vu oan cho Sở Bắc ạ?”
Bị cháu mình hỏi như vậy, Chu Cầm bắt đầu thấy bực.
“Tiểu Ân, cháu yên tâm, bác sẽ không thiên vị bất kỳ ai cả.
Nếu chuyện đúng như cháu kể và là lỗi của Sở Bắc thì bác sẽ đòi lại công bằng cho cháu”.
Nói đến đây, liếc thấy em gái mình lại định nói gì đó thì Chu Caamf chợt lạnh mặt nói.
“Dì nó, tôi biết dì đang nghĩ gì.
Tôi chỉ nói một câu thôi, dù chúng ta là chị em ruột, nhưng chuyện gì đúng thì phải cho là đúng, dì cũng không muốn tôi bị khó xử đúng không?”
Chu Lệ còn định nói đỡ thêm cho con trai mình mấy câu, nhưng nghe Chu Cầm nói vậy thì chỉ biết cười gượng rồi nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
“Chị, nếu chị đã nói vậy thì chúng ta cùng đợi Sở Bắc về rồi ba mặt một lời”.
Nói rồi, Chu Lệ lại đau xót nhìn con trai mình.
“Con trai, con thấy sao rồi? Có đau lắm không? Để mẹ bôi thuốc cho nào!”
Dương Ân gật đầu rồi tỏ vẻ tủi thân.
“Mẹ ơi! Lần này, con bị người ta đánh cho bầm dập, mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, chúng nó còn đập hỏng điện thoại của con nữa, may mà con chạy nhanh, không thì mẹ không gặp lại con được nữa đâu”.
Dương Ân nhìn Chu Lệ rồi bắt đầu kể khổ.
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng điên tiết hơn.
“Con yên tâm, chờ thằng khốn kia về, mẹ sẽ cho nó một trận”.
Dứt lời, Chu Lệ kéo Dương Ân đi vòng qua người Chu Cầm rồi đi lên tầng trên bôi thuốc.
Chu Cầm chỉ biết cau mày nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con nhà ấy.
Đây rõ ràng là nhà bà ta, nhưng hiện giờ hai mẹ con Chu Lệ lại coi bà ta như người ngoài.
Mẹ con họ ở đây còn tự nhiên hơn ở nhà, điều này khiến Chu Cầm thấy rất không thoải mái.
“Xem ra, mình phải nhanh chóng kiếm cái cớ gì đó để tống cổ hai mẹ con nhà này về thôi”.
Lúc Chu Cầm đang nghĩ vậy thì cửa biệt thử bị đẩy mở, Sở Bắc và Lạc Tuyết đã về.
Thấy hai bọn họ vào nhà, Chu Cầm lập tức nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Không chờ hai người đi tới gần, bà ta đã bước lên trước.
“Tiểu Tuyết, Sở Bắc, hai đứa về đúng lúc đấy, mẹ có chuyện muốn hỏi đây”.
Thấy mẹ mình có vẻ mặt là lạ, Lạc Tuyết thấy chột dạ rồi có cảm giác bất an.
“Mẹ, có chuyện gì thì để nói sau, con với Sở Bắc đi thay quần áo đã”.
Dứt lời, Lạc Tuyết kéo tay Sở Bắc đi lên tầng.
Nhưng đúng lúc này, Chu Cầm đã nhanh chân hơn rồi đứng chặn trước mặt bọn họ.
“Chưa cần thay quần áo vội, chờ mẹ hỏi xong rồi muốn làm gì thì làm”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết có vẻ nghi hoặc.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?”
Chu Cầm hít sâu một hơi rồi nhìn sang Sở Bắc,
“Sở Bắc, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có liên quan đến chuyện của Dương Ân không?”
Sở Bắc nghe thấy thế thì lập tức lắc đầu không chút do dự.
“Không!”
Không ư?
Nghe anh trả lời như vậy, Chu Cầm lập tức thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cau mày.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc một lúc rồi hỏi: “Thế hôm nay, cậu có gặp Dương Ân không?”
Sở Bắc gật đầu, không hề phủ định.
Chu Cầm thấy thế thì hỏi tiếp ngay: “Dương Ân vừa về kể là nó mời các bạn đi ăn, lúc thanh toán không đủ tiền nên đã gọi điện cho cậu, muốn nhờ cậu trả tiền giúp, nhưng cậu đã từ chối, có chuyện này không?”
“Có!”
Sở Bắc bình thản đáp.
Nghe thấy thế, Chu Cầm càng nhíu chặt mày hơn.
Bà ta bắt đầu bực mình nói: “Chỉ có một bữa ăn thôi mà, dẫu sao Dương Ân cũng là em họ của Tiểu Tuyết và là em vợ của cậu, sao cậu không trả tiền cho nó? Có nhất thiết phải khó khăn đến vậy không?”
Song, Sở Bắc chỉ trầm mặc, chứ không trả lời câu hỏi của Chu Cầm.
Ngược lại, Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực.
“Mẹ, chuyện này sao có thể trách Sở Bắc được! Mẹ không biết rõ chuyện này thì để con kể chi tiết cho mà nghe!”
Dứt lời, Lạc Tuyết định kể hết mọi chuyện cho mẹ mình biết.
Song, đúng lúc này, Chu Lệ đã kéo Dương Ân đi xuống.
“Còn gì nữa mà kể? Chưa đủ rõ ràng hay sao? Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là, lấy ngay phải một thằng chồng keo kiệt, lại còn mù loà, sau này sẽ đến lượt cháu chịu khổ đấy!”
Lạc Tuyết lập tức cau mày lại.
“Dì, chồng cháu có ra sao thì cũng là chuyện của cháu, hình như không liên quan đến dì đâu ạ!”
Chu Lệ đứng hình, bà ta không ngờ một người luôn ngoan ngoãn như Lạc Tuyết lại dám cãi mình.
Bà ta bắt đầu nổi giận rồi nhìn sang Chu Cầm.
“Chị, chị xem con gái chị thiên vị người ngoài thế nào kìa! Chúng ta mới là người một nhà cơ mà! Thế mà nó lại vì một thằng không ra gì rồi trả treo với em đấy, có quá đáng không cơ chứ?”
Chu Cầm bắt đầu thấy rối não.
Bà ta là một người rất ưa sĩ diện, hơn nữa còn dám đánh đổi mọi thứ vì nó.
Vì thế, bà ta bắt đầu nhìn Lạc Tuyết với vẻ trách móc.
“Tiểu Tuyết, đây là dì ruột của con đấy, sao con lại hỗn hào với dì thế hả? Xin lỗi dì mau lên!”
Lạc Tuyết lắc đầu với vẻ kiên định.
“Bọn con không sai, sao phải xin lỗi ạ?”
Chu Cầm nổi đoá, đang định cất giọng mắng nhiếc thì Chu Lệ đã giành nói trước.
“Thôi, em cũng chẳng phải người thích so đo với người khác, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện của Tiểu Ân và Sở Bắc đi!”
Nói đến đây, bà ta quay sang nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, có phải cậu đã từ chối thanh toán tiền ăn cho con trai tôi không?”
Sở Bắc gật đầu.
“Đúng vậy!”
Chu Lệ nghe thấy thế thì chỉ muốn phát điên.
“Dẫu sao Tiểu Ân cũng là em họ của Tiểu Tuyết, nó nhờ cậu trả hộ một bữa ăn thôi mà cậu cũng làm được hay sao?”
Sở Bắc lắc đầu rồi thờ ơ nói: “Tôi và cậu ta không có quan hệ gì cả, tại sao tôi phải trả tiền ăn cho cậu ta chứ?”
“Cậu!”
Câu trả lời của Sở Bắc đã khiến Chu Lệ càng thêm tức giận.
Nhưng bà ta biết rõ Sở Bắc không hề sợ mình, nên chỉ đành chuyển hướng sang Chu Cầm.
“Chị, chị nghe thấy chưa? Đây là thái độ của con rể chị với người lớn trong nhà đấy, Tiểu Tuyết mù rồi mới lấy nó”.
Chu Cầm sầm mặt lại, vì là một người rất ưa sĩ diện nên dù Chu Lệ có là em gái mình, nhưng nếu đối phương quá lời thì bà ta vẫn phải hơn thua đến cùng.
Nhưng bây giờ, khi nghe Chu Lệ nói thế, Chu Cầm như rơi xuống vực thẳm.
“Sở Bắc, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Cậu trả giúp Tiểu Ân thì sao nào? Tại sao cậu lại từ chối? Đã thế còn sai người đánh thằng bé nữa?”
Sai người đánh?
Sở Bắc lắc đầu rồi tỉnh bơ nói: “Tôi không sai ai cả, Dương Ân bị đánh cũng không liên quan đến tôi”..