Chiến Thần Sở Bắc


Nhưng Lạc Tuyết chỉ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, chứ không nói gì.

Điều này khiến Dương Ân thấy hơi lúng tung và bực mình.

“Mẹ ơi, mẹ coi chị Lạc Tuyết kìa, dẫu sao con cũng là em họ của chị ấy cơ mà.

Mới làm sai có chút chuyện thôi, mà chị ấy đã có thái độ như thế với con rồi”.

Dương Ân sáp tới gần mẹ mình rồi làu bàu.

Chu Lệ lườm cậu ta một cái rồi nhỏ giọng nói: “Con không biết xấu hổ à mà còn dám nói thế! Nếu không tại con gây chuyện ở bên ngoài thì chị họ con có như thế với chúng ta không?”
Thấy mẹ mình chuẩn bị nổi giận, Dương Ân nhanh chóng rụt cổ lại rồi vùi đầu ăn sáng, không dám ho he gì nữa.

Ăn xong, Lạc Tuyết đang thu dọn bàn thì Chu Cầm đã đi tới cạnh cô.

“Tiểu Tuyết, ờm… mẹ có chuyện này muốn bàn với con”.

Nghe mẹ mình nói vậy, Lạc Tuyết dừng lại rồi quay đầu hỏi: “Mẹ, có gì thì mẹ nói đi, không cần khách sáo với con thế đâu!”
“Ờ thì, mẹ…”
Chu Cầm lắp bắp mãi mà không nói nên lời.

Thấy thế, Lạc Tuyết chợt có dự cảm không lành.

“Mẹ, có chuyện gì thì mẹ nói nhanh đi, chứ dọn bàn xong là con đến cửa hàng luôn đấy”.

Chu Cầm biến sắc mặt rồi nghiến răng nói: “Chuyện là sáng nay dì con hỏi vay tiền mẹ, nhưng mẹ làm gì có đồng nào đâu, con có thể cho mẹ mượn tạm một ít được không?”
Vay tiền?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết lập tức nhăn mặt.

“Mẹ, mẹ có lẫn không thế? Nhà mình cho mẹ con dì ấy ở lại đây đã là quá tốt rồi, thế mà họ còn dám mở miệng ra vay mình tiền, sao mà quá đáng thế?”
Chu Cầm chỉ biết cười trừ.

“Mẹ biết chứ, nhưng dì ấy là em gái của mẹ.

Giờ hai mẹ con dì ấy đang khó khăn, người làm chị như mẹ sao có thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Lạc Tuyết hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ con dì ấy muốn vay bao nhiêu?”
Chu Cầm thoáng do dự rồi nói ra một con số khiến Lạc Tuyết trợn trừng mắt.

“Năm mươi nghìn”.

“Cái gì? Năm mươi nghìn?”
Lạc Tuyết ngạc nhiên hô lên rồi nhìn Chu Cầm với vẻ khó tin, hỏi: “Họ đòi vay những năm mươi nghìn ư?”
Chu Cầm gật đầu rồi chần chừ nói: “Tiểu Tuyết, mẹ biết năm mươi nghìn không phải là ít, nhưng thật sự là hai mẹ con dì ấy đang gặp khó khăn, nếu trong khả năng của mình thì chúng ta cũng nên giúp”.

Lạc Tuyết lắc đầu rồi bắt đầu nổi giận.

“Mẹ! Con không hiểu mẹ đang nghĩ gì luôn đấy, tại sao mẹ lại đồng ý với dì ấy? Chẳng lẽ mẹ không biết tình cảnh hiện giờ của nhà ta thế nào ư?”
“Mẹ biết chứ, nhưng Tiểu Tuyết, mẹ cũng có nỗi khổ của mình, mong con có thể hiểu cho mẹ”.

Nỗi khổ?
Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng rồi kiên định nói: “Mẹ muốn cho dì ấy vay tiền thì tuỳ mẹ, nhưng con nói trước là con không có tiền đâu”.

Năm mươi nghìn không phải một khoản tiền nhỏ, hiện giờ Lạc Tuyết không có nhiều tiền như vậy, mà dù có thì cô cũng không bao giờ cho Chu Lệ vay.

Nghe thấy thế, Chu Cầm lập tức nhăn mặt.

“Trước đó con chẳng được nhận ba trăm nghìn tiền cổ phần còn gì, giờ lấy ra một ít cho dì con vay, dì ấy hứa là sẽ trả nhanh thôi”.

“Sẽ trả nhanh thôi?”
Lạc Tuyết cười lạnh rồi cất giọng châm chọc: “Mẹ, mẹ vẫn chưa hiểu rõ con người của dì ấy hay sao? Con dám khẳng định với mẹ, một khi mình cho dì ấy vay thì xác định luôn là sẽ mất trắng”.

Chu Cầm lắc đầu rồi khẳng định chắc nịch: “Không, dì con hứa với mẹ rồi mà.

Dì ấy nói, khi nào gom đủ tiền thì sẽ trả mình ngay, dì ấy là em gái của mẹ mà lại lừa mẹ chắc?”
Lạc Tuyết chán nản lắc đầu, sau đó cúi xuống tiếp tục thu dọn bát đũa.

Cô biết dù mình có nói gì đi nữa thì mẹ cô cũng sẽ không tin.

Thấy Lạc Tuyết không để ý đến mình nữa, Chu Cầm lập tức lạnh mặt.

“Tiểu Tuyết, mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, con có cho vay hay không?”
Lạc Tuyết trả lời luôn mà không thèm ngẩng đầu lên: “Con nói lại một lần nữa, con không có tiền”.

Chu Cầm tỏ rõ vẻ không tin rồi cau mày hỏi: “Thế ba trăm nghìn kia đâu, chẳng lẽ mới đó mà đã hết rồi?”
Lạc Tuyết gật đầu nói: “Mở cửa hàng cần rất nhiều tiền nên con tiêu gần hết ba trăm nghìn ấy rồi, không còn lại bao nhiêu đâu”.

Chu Cầm nhíu chặt hàng lông mày lại.

Đương nhiên bà ta biết chuyện Lạc Tuyết mở cửa hàng, nhưng nếu bà ta không cho Chu Lệ vay tiền thì kiểu gì Chu Lệ cũng nói linh tinh với họ hàng để bà ta mất mặt.

À, còn Sở Bắc!
Nghĩ tới Sở Bắc, Chu Cầm sáng mắt lên nói: “Con hỏi Sở Bắc đi, kiểu gì nó cũng có tiền, năm mươi nghìn cũng không nhiều, con bảo nó cho dì con vay đi”.

Bụp!
Chu Cầm vừa nói dứt lời thì Lạc Tuyết đã đặt mạnh bát đũa xuống bàn, sau đó ngẩng lên với vẻ giận dữ.

“Mẹ, mẹ đừng chuyển hướng sang Sở Bắc nữa, anh ấy vừa mua xe nên cũng không còn đồng nào đâu”.

Cái gì? Mua xe?
Nghe thấy thế, Chu Cầm trợn tròn mắt.

“Tiểu Tuyết, con nói thật không? Sở Bắc mua xe cơ á? Con đừng có lừa mẹ”.

Lạc Tuyết mệt mỏi nói: “Con lừa mẹ chuyện này làm gì? Xe đỗ ngay ngoài biệt thự đấy, không tin thì mẹ ra mà xem”.

Lạc Tuyết vừa nói xong thì Dương Ân phấn khởi chạy vào nhà.

“Mẹ, bác, hai người mau ra xem này, có người đỗ xe trước cửa nhà mình, còn là Bentley đấy, chất chơi lắm!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, Chu Cầm cũng nhanh chóng chạy ra ngoài ngay.

“Dương Ân, có xe đỗ trước cửa nhà mình à? Hay ai đỗ nhờ thôi?”
Dương Ân gật đầu rồi hào hứng nói: “Có một chiếc xe thật ạ, đỗ sát nhà mình luôn, không biết ai vô văn hoá thế cơ chứ!”
Lúc nói câu này, Dương Ân tỏ vẻ hệt như mình mới là chủ nhà.

Lúc này, Chu Lệ cũng đã chạy ra.

“Chị, người này dám đỗ xe trước cửa nhà mình, đi, phải ra xem là ai mới được!”
Dứt lời, không chờ Chu Cầm nói gì, bà ta đã chạy ra ngoài cổng trước.

Chu Cầm thấy thế thì cũng nhanh chóng đi theo.

Khi họ đi ra thì đã nhìn thấy một chiếc xe Bentley sang trọng đỗ trước nhà mình.

Chiếc xe trông rất mới, hình như mới mua thì phải.

Chu Lệ nhìn chiếc xe rồi nổi nóng nói.

“Không biết ai đỗ chiếc xe sang trọng này ở nhà mình nhỉ, có tiền nên không coi ai ra gì hay sao!”
Tuy nói vậy, nhưng bà ta đang thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Chu Cầm nhìn chiếc xe sang ấy rồi nhớ tới câu nói của Lạc Tuyết mà tim đập thình thịch.

Đừng nói đây là chiếc xe mà Sở Bắc đã mua nhé?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui