Chu Lệ sững người rồi nhanh chóng mỉm cười.
“Ha ha, Sở Bắc, dì nói đùa đấy, có nửa ngày thôi mà, dì chờ được, không phải vội đâu”.
Bà ta đâu có ngu mà từ chối khoản tiền như trên trời rơi xuống này.
Sở Bắc không để ý đến Chu Lệ nữa, mà lấy một thứ gì đó trên xe xuống rồi đi thẳng vào nhà.
Lạc Tuyết chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con Dương Ân một cái, sau đó đóng cửa xe rồi cũng đi theo Sở Bắc vào nhà.
Thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc đã đi rồi, Chu Lệ mới tươi cười nhìn sang Chu Cầm.
“Chị, hôm nay may mà có chị, không thì còn lâu Sở Bắc mới cho em vay tiền”.
Nghe thấy câu tâng bốc đó, Chu Cầm cố nặn ra một nụ cười.
“Nó là con rể của chị, mà lại dám cãi lời chị chắc?”
Tuy ngoài miệng bà ta nói vậy, nhưng trong lòng thì đang rất ảo não.
Dẫu sao cũng là cả trăm nghìn bạc, cứ thế tặng không cho Chu Lệ, bà ta thấy tim mình đang nhỏ máu đây này.
“Cái thằng Sở Bắc chết tiệt này, đã bảo là cho vay rồi, sao nó lại nói thế cơ chứ?”
Chu Cầm thầm oán trách trong lòng, bà ta không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của Sở Bắc.
Đúng lúc này, Dương Ân đã lên tiếng.
“Bác ơi, hay tiện đây bác bảo chị Tiểu Tuyết cho cháu mượn xe mấy hôm luôn đi!”
Đang sẵn tâm trạng không vui, nghe thấy Dương Ân nói thế một cái là Chu Cầm nổi đoá ngay.
Bà ta lạnh mặt ngẩng lên nhìn mẹ con Chu Lệ rồi nói: “Vợ chồng chúng nó đồng ý cho mẹ con cháu vay tiền là tốt lắm rồi, nếu còn không biết điều thì về quê luôn đi”.
Dứt lời, Chu Cầm không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt khó coi của hai mẹ con nhà đó nữa, mà hậm hực đi vào nhà.
Thấy thế, Chu Lệ biến sắc mặt, sau đó quay lại tát cho Dương Ân một cái.
“Thằng ngu này! Làm gì mà vội vàng thế hả? Giờ chúng ta vừa vay được tiền xong, con đã đòi mượn xe người ta, đầu con có não không thế hả?”
Chu Lệ lườm Dương Ân.
Nghe thấy thế, Dương Ân chợt tỏ vẻ tủi thân.
“Mẹ, tại con thích cái xe ấy quá mà”.
“Thích cái xe ấy ư?”
Chu Lệ cười khẩy một tiếng.
“Nếu con thích thì đi kiếm việc làm đi mà lấy tiền mua một chiếc”.
Dương Ân nghe vậy thì lập tức xị mặt ra.
“Mẹ, chiếc xe ấy những hơn hai triệu đấy, dù con tìm được việc làm thì phải cầy bao năm mới đủ tiền mua chứ?”
Nghe xong, Chu Lệ càng điên tiết hơn, bà ta lườm Dương Ân.
“Sở Bắc chỉ là một thằng mù loà mà còn mua được chiếc xe sang ấy, con thì lành lặn, mắt cũng sáng tỏ mà lại thua nó à?”
Dương Ân chỉ biết cười trừ khi nghe mẹ mình nói vậy.
“Mẹ, mẹ yên tâm! Ban nãy con chỉ đùa thôi, khi nào lấy được tiền thì con sẽ đi xin việc ngay.
Đến lúc có việc rồi, mẹ sẽ không cần phải để ý đến sắc mặt của nhà bác nữa”.
Bấy giờ, Chu Lệ mới mỉm cười.
“Thế mới là con trai ngoan của mẹ chứ! Mẹ chờ đấy!”.
…
“Sở Bắc, anh vẫn còn cả trăm nghìn cho nhà dì vay ư?”
Sau khi vào nhà, Lạc Tuyết buồn bã hỏi Sở Bắc.
Sở Bắc gật đầu.
“Tiểu Tuyết, em đừng lo về chuyện tiền bạc, cứ giao cho anh”.
Nghe vậy, Lạc Tuyết không khỏi thở dài.
“Cửa hàng của em chuẩn bị khai trương rồi, bây giờ đang là lúc cần đến tiền nhất, anh vừa mua xe xong, dù vẫn còn tiền thì cũng nên cất đi để dành chứ?”
Sở Bắc vội mỉm cười gật đầu.
“Em yên tâm, dù mắt anh không còn thấy gì, nhưng anh vẫn dư sức nuôi được hai mẹ con em”.
Lạc Tuyết chỉ biết thở dài.
“Anh biết em không có ý đấy mà, em…”
Không chờ Lạc Tuyết nói hết câu, Sở Bắc đã nói trước.
“Được rồi, anh hiểu em mà.
Chúng mình đừng nói về chuyện này nữa, cửa hàng sắp khai trương nên sẽ có rất nhiều việc phải làm, anh đến cửa hàng giúp em nhé!”
Quả nhiên vừa nhắc đến cửa hàng đồ chơi một cái là Lạc Tuyết quên hết những chuyện khác ngay.
Cô vỗ đùi đành đét rồi hô lên: “Thôi chết, sao em lại quên mất chuyện này cơ chứ!”
Dứt lời, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhờ Chu Cầm chăm sóc con gái, sau đó vội vã rời khỏi nhà cùng Sở Bắc ngay.
Khi họ vừa ra đến cổng thì phát hiện Dương Ân đang đứng trước xe của mình, đã thế còn có vẻ lấm la lấm lét.
“Dương Ân, cậu lại định làm chuyện xằng bậy gì thế?”
Lạc Tuyết thấy vậy thì sa sầm mặt rồi vội đi tới ngay.
Dương Ân giật thót mình, trông thấy Lạc Tuyết một cái là tỏ vẻ mất tự nhiên.
“E hèm, ừm… Chị Tiểu Tuyết, chiếc xe này oách quá, em chỉ xem thôi mà, hai anh chị lại định đi đâu à?”
Lạc Tuyết không chút khách sáo nói: “Ừ, cửa hàng của chị sắp khai trương rồi, còn nhiều việc phải làm lắm, không ở nhà cả ngày ngồi nghịch điện thoại như cậu đâu”.
Dương Ân nghe thấy thế thì mỉm cười ngượng ngịu.
“Thì em cũng chuẩn bị đi tìm việc rồi đây, khi nào kiếm được tiền rồi thì em sẽ trả cho anh chị ngay”.
Lạc Tuyết lắc đầu, cô không hề tin lời Dương Ân nói.
Nhưng cô cũng không vạch trần, mà chỉ mở cửa xe rồi chờ Sở Bắc ngồi lên ghế sau, sau đó đi tới cửa hàng đồ chơi.
Nhìn bóng chiếc xe rời đi, ánh mắt Dương Ân thoáng qua vẻ ngưỡng mộ cùng ganh tỵ.
“Hừ, ra vẻ gì chứ! Bao giờ anh đây có tiền, sẽ mua vài chiếc còn oách hơn con Bentley này”.
Dứt lời, cậu ta quay người hậm hực đi vào nhà.
Đến cửa hàng đồ chơi rồi, Sở Bắc giúp Lạc Tuyết làm mấy việc lặt vặt, không lâu sau, điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Sở Bắc dừng công việc lại rồi nghi hoặc nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
Sở Bắc vừa hỏi thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói nịnh bợ.
“Chào anh Sở, tôi là Ngô Lương của khách sạn Ngoạ Long, anh còn nhớ tôi không?”
Khách sạn Ngoạ Long?
Sở Bắc gật đầu rồi thờ ơ nói: “Ông tìm tôi có việc gì?”
Ngô Lương hít sâu một hơi rồi vội nói: “Chuyện là thế này, hôm qua tôi không biết thân phận của anh nên đã mạo phạm.
Hôm nay, tôi gọi để mời anh đi ăn, tiện thể xin lỗi anh luôn”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc lắc đầu ngay.
“Xin lỗi thì thôi, tôi đang bận, thế nhé”.
Dứt lời, anh định ngắt máy luôn.
Thấy Sở Bắc định ngắt máy, Ngô Lương cuống lên.
“Anh Sở, xin anh cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ xin lỗi anh.
Nếu anh không nhận lời xin lỗi của tôi thì anh Long sẽ giết tôi mất”.
Nghe thấy vậy, Sở Bắc đã hiểu ra vấn đề.
Hoá ra, Ngô Lương gọi cho anh là vì Long Tam.
.