Lạc Tuyết thấy Sở Bắc nghe điện thoại thì đi tới gần.
“Anh có việc à?”
Sở Bắc thoáng do dự rồi nói: “Là ông chủ của khách sạn mà Dương Ân gây rối, ông ta muốn mời anh đi ăn”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì sững người.
Sau khi bình tĩnh lại, cô vội hỏi: “Nếu người ta đã có lời thì anh đi đi, ở đây một mình em làm là được rồi, dẫu sao cũng không có nhiều việc lắm”.
Sở Bắc chần chừ một lát rồi gật đầu, sau đó anh nói với Ngô Lương gì đó rồi tắt máy.
“Ừ, thế anh đi một lúc, có gì thì gọi cho anh!”
Dứt lời, Sở Bắc quay người đi ra ngoài.
Cổng khách sạn Ngoạ Long.
Ngô Lương sốt sắng đi qua đi lại trước cổng khách sạn với vẻ đầy lo lắng và thấp thỏm.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng xe đi tới.
Tưởng Sở Bắc tới, Ngô Lương mừng rỡ rồi nhanh chóng ra đón tiếp.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông ta đã cứng đờ.
Vì người mở cửa xe rồi bước xuống không phải Sở Bắc, mà là một người mà ông ta không muốn gặp nhất.
“Thư ký… Tôn, sao cậu lại đến đây?”
Ngô Lương nhìn thấy người đó rồi cố nặn ra một nụ cười.
Một người thanh niên đeo kính, mặc vest thẳng thớm bước từ trên xe xuống.
Đây chính là thư ký Tôn của Thôi Viễn Sơn - chủ tịch tập đoàn Thôi Thị.
Tôn Duyệt nhìn Ngô Lương rồi nở một cụ cười đầy ẩn ý.
“Ông Ngô sao thế? Biết tôi sẽ đến nên ông ra ngoài này đón sẵn đấy à?”
Nghe thấy vậy, Ngô Lương cố nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc.
Ông ta mỉm cười lúng túng rồi đáp: “À… tôi… thật ra…”
Vì quá căng thẳng nên ông ta ấp úng mãi mà không nói xong một câu.
Tôn Duyệt thấy thế thì xua tay.
“Thôi, tôi cũng không muốn phí lời với ông làm gì.
Nói thật cho ông hay, việc lần trước tôi nói với ông, hôm nay chủ tịch Thôi sẽ đích thân đến trao đổi lại.
Giờ ông mau đi chuẩn bị phòng VIP để đón chủ tịch đi”.
Nghe xong, Ngô Lương lập tức biến sắc mặt.
Ông ta cắn răng rồi trầm giọng nói: “Thư ký Tôn, hôm này thì e là không được rồi.
Tôi đang chờ một vị khách quý, cậu xem có thể rời sang hôm khác được không?”
Khách quý?
Tôn Duyệt ngẩn ra rồi lập tức nổi giận.
“Khách quý? Ngô Lương, lẽ nào người ông đang chờ còn quan trọng hơn cả chủ tịch Thôi à?”
Ngô Lương mím môi rồi cười trừ.
“Thư ký Tôn, hôm nay thì tôi phải xin khất cậu rồi.
Vị khách quý mà tôi đang chờ rất quan trọng với tôi, phiền cậu nói đỡ với chủ tịch Thôi giúp tôi, ngày khác tôi sẽ nhận lỗi sau, được không?”
Nghe xong, Tôn Duyệt cười lạnh một tiếng.
“Ngày khác ư? Ngô Lương, tôi nghĩ ông chưa biết mình đang rơi vào tình cảnh nào rồi.
Chủ tịch Thôi bận trăm công nghìn việc, hôm nay đã cố bớt chút thời gian để đến gặp ông, đó là vinh hạnh cho ông đấy, nhưng ông rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”
Ngô Lương lập tức tái mặt sau câu nói ấy của Tôn Duyệt.
Thôi Thị là một trong những xí nghiệp lớn ở Tân Hải, họ có thực lực mạnh hơn khách sạn Ngoạ Long của ông ta nhiều.
Hơn nữa, tập đoàn này còn có bối cảnh lớn, đến Long Hổ Môn chống lưng cho ông ta cũng phải dè chừng.
Ông ta cũng biết nếu mình đắc tội với tập đoàn này thì sau này khó mà sống yên ổn được.
Ngoài ra, mấy hôm trước, tập đoàn này còn đến kiếm chuyện với ông ta.
Nếu bây giờ, ông ta lại đắc tội với họ tiếp thì kiểu gì họ cũng đuổi cùng giết tận.
Song, khi nghĩ đến người mà mình mời tới đây hôm nay, ông ta lại có vẻ khó xử.
Bất kể là tập đoàn Thôi Thị hay Sở Bắc, ông ta đều không thể đắc tội được.
Nhất là Sở Bắc, Long Tam đã dặn nếu ông ta không được Sở Bắc tha thứ thì không cần Thôi Thị tới gây chuyện, chính Long Tam sẽ xử ông ta đầu tiên.
Nghĩ vậy, Ngô Lương cắn răng rồi nói với giọng van nài: “Mong cậu Tôn hiểu cho, tôi thật sự không thể đắc tội với người này được”.
Nghe vậy, Tôn Duyệt lại cười lạnh.
“Người đó thì ông không đắc tội được, nhưng tập đoàn Thôi Thị thì có đúng không?”
Ngô Lương tái mặt rồi xua tay ngay.
“Thư ký Tôn, cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý đó, chỉ là…”
Song, Ngô Lương còn chưa nói hết câu thì Tôn Duyệt đã xua tay ngay.
“Thôi, không phải nhiều lời nữa! Mười phút nữa là chủ tịch Thôi đến rồi, nếu ông không chuẩn bị chu đáo thì tập đoàn Thôi Thị sẽ không cho ông một cơ hội nào nữa đâu”.
Ngô Lương nghe xong thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Ông ta nghiến răng, chuẩn bị cầu xin tiếp.
Đúng lúc này, đã có một chiếc taxi đi tới.
Chiếc xe dừng lại, một người chống gậy trúc đi xuống.
Trông thấy người đó, Ngô Lương biến sắc mặt, ông ta do dự một lát rồi vội vàng chạy tới nghênh đón.
“Anh Sở, anh đến rồi ạ!”
Ngô Lương nhanh chóng chào hỏi.
Sở Bắc gật đầu, cảm thấy Ngô Lương có gì đó hơi bất thường, anh hờ hững nói: “Sao thế? Hình như tôi không được hoan nghênh lắm thì phải?”
Ngô Lương sợ hết hồn rồi vội vàng xua tay.
“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, làm gì có chuyện khách sạn không chào đón anh chứ, chỉ là…”
Ngô Lương đang giải thích thì Tôn Duyệt đã đằng đằng sát khí đi tới.
“Tôi còn tường ông đang chờ ai cơ, Ngô Lương, nhì nhằng suốt từ nãy đến giờ, hoá ra ông chờ thằng mù này à?”
Nghe Tôn Duyệt nói vậy, Ngô Lương tái mặt.
“Thư ký Tôn, cậu ăn nói cho cẩn thận, đây là anh Sở, anh ấy là…”
Không chờ Ngô Lương nói hết câu, Tôn Duyệt đã nổi đoá lên quát.
“Tôi không cần biết anh ta là ai hết, nhưng hôm nay ông phải tiếp đón chủ tịch Thôi cho chu đáo, nếu không đừng trách tập đoàn Thôi Thị chúng tôi không khách sáo”.
Ngô Lương thật sự khóc không ra nước mắt, ông ta đang rất tuyệt vọng.
Hôm nay, ông ta chỉ muốn xin lỗi với Sở Bắc thôi.
Ai dè, còn xảy ra chuyện này nữa.
Mà cả hai bên này ông ta đều không thể đắc tội được.
Nhất thời, ông ta không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt lên tiếng.
“Nếu ông Ngô có việc bận thì tôi về đây, chuyện cơm nước để sau đi”.
Sở Bắc nói xong thì quay người định đi luôn.
Ngô Lương thấy thế thì hoảng hốt.
Ông ta biết nếu để Sở Bắc ra về thì ông ta sẽ không còn cơ hội nào để xin lỗi anh nữa.
Một khi Long Tam biết chuyện này thì sẽ tính sổ với ông ta ngay.
Đến lúc đó, ông ta sẽ vô cùng thê thảm.
Còn đắc tội với tập đoàn Thôi Thị thì cùng lắm là mất khách sạn thôi, chứ chưa tới mức mất mạng.
Nghĩ vậy, ông ta cắn răng đuổi theo, cản Sở Bắc lại.
“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi.
Hôm nay, tôi chỉ có một việc duy nhất là tiếp đón anh thôi, còn những chuyện khác không liên quan đến tôi”..