Tôn Duyệt nghe Ngô Lương nói vậy thì lập tức nổi giận.
“Ngô Lương, ông chắc chưa? Ông có gánh được hậu quả không hả?”
Tôn Duyệt tức giận nói.
Ngô Lương run sợ, nhưng vẫn cứng miệng: “Thư ký Tôn, hôm nay tôi phải đón tiếp khách quý rồi, hẹn cậu hôm khác vậy”.
Dứt lời, ông ta mặc kệ Tôn Duyệt, sau đó chuẩn bị dẫn Sở Bắc đi vào trong.
Song đúng lúc này, Tôn Duyệt đã chặn trước mặt Ngô Lương.
Tôn Duyệt hung hăng chỉ vào Sở Bắc rồi nói: “Khách quý của ông là thằng mù này ư?”
Nghe thấy thế, Ngô Lương biến sắc mặt.
“Thư ký Tôn, cậu ăn nói cho cẩn thận.
Anh Sở đây có thân phận cao quý, anh ấy chính là khách quý của tôi”.
“Khách quý của ông?”
Tôn Duyệt cười khẩy một tiếng rồi nổi sung.
“Nó là khách quý của ông, thế chủ tịch Thôi là gì?”
Ngô Lương nghe rồi cắn răng nói: “Chủ tịch Thôi cũng thế, nhưng hôm nay thứ cho tôi không đón tiếp được, phiền thư ký Tôn chuyển lời đến chủ tịch, hôm khác tôi sẽ tạ lỗi sau”.
Nghe Ngô Lương nói vậy, mặt Tôn Duyệt lập tức sa sầm.
“Được, Ngô Lương, ông giỏi lắm! Tôi sẽ chuyển lời giúp ông, ông cứ chờ đấy!”
Dứt lời, Tôn Duyệt hừ lạnh một tiếng rồi lên xe, hậm hực bỏ đi.
Thấy Tôn Duyệt đi rồi, Ngô Lương thầm thở phào một hơi.
Có lẽ hôm nay, ông ta đã đắc tội lớn với tập đoàn Thôi Thị rồi.
Nghĩ tới hậu quả mà mình sắp phải đối mặt, Ngô Lương thoáng hoảng sợ.
Song lúc này, giọng nói của Sở Bắc đã vang lên.
“Ông Ngô, còn ăn uống nữa hay thôi? Nếu ông đang bận thì tôi về nhé!”
Ngô Lương giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.
“Anh Sở, để anh chê cười rồi.
Tôi đã chuẩn bị phòng xong, mời anh vào!”
Ông ta từ chối thư ký Tôn là để xin lỗi Sở Bắc mà.
Nếu Sở Bắc cũng bỏ về thì ông ta sẽ hết đường sống mất.
Bây giờ, ông ta đã đắc tội với tập đoàn Thôi Thị rồi, nếu lại khiến Sở Bắc bực mình nữa thì coi như xong đời.
Sở Bắc đi theo Ngô Lương vào một phòng bao sang trọng.
Đây là phòng sang trọng nhất của khách sạn Ngoạ Long, hơn nữa còn thuộc kiểu phòng tổng thống.
Mời Sở Bắc ngồi xuống xong, Ngô Lương chân thành nhìn anh.
“Anh Sở, chuyện hôm qua tôi thành thật xin lỗi anh.
Tôi không biết thân phận của anh, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám làm vậy”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ý của ông là nếu tôi không có thân phận cao quý thì ông vẫn sẽ làm vậy với tôi à?”
Ngô Lương sợ hãi lắc đầu.
“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.
Hôm nay, tôi mời anh đến là thật lòng muốn xin lỗi anh”.
Sở Bắc xua tay rồi thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói vòng vo nữa, ông định xin lỗi tôi thế nào?”
Ngô Lương căn răng rồi rút một chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó đưa cho Sở Bắc.
“Anh Sở, để bày tỏ thàn ý, tôi đã chuẩn bị ít quà, mong anh nhận cho”.
Sở Bắc nghịch chiếc thẻ trong tay, sau đó ném xuống bàn.
“Ông thấy tôi giống người thiếu tiền à?”
Ngô Lương mỉm cười lúng túng rồi vội lắc đầu.
“Tôi biết anh Sở không thiếu gì tiền, nhưng đây thật sự là tấm lòng của tôi, mong anh Sở không chê”.
Sở Bắc lắc đầu.
“Ông nhận lại đi, nếu tôi đoán không lầm thì ông xin lỗi tôi là vì Long Tam đúng không?”
Ngô Lương gật đầu luôn.
“Anh Long bảo với tôi là nếu không được cậu tha thứ thì anh ấy sẽ không tha cho tôi”.
“Ông cũng thành thật đấy!”
Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Là ông sai người đánh Dương Ân à?”
Ngô Lương run sợ, hoảng hốt ra mặt.
“Anh… Sở, tôi… là đám bạn của cậu ta đánh đấy chứ”.
Nghe ra vẻ hoảng hốt của Ngô Lương, Sở Bắc xua tay.
“Ông đừng sợ, dù Dương Ân có quan hệ họ hàng với tôi, nhưng cậu ta có lỗi trước nên tôi sẽ không bao che.
Nhưng tôi không muốn chuyện đó lặp lại nữa, ông hiểu chưa?”
Ngô Lương gật đầu ngay.
“Anh Sở dạy bảo chí phải, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa”.
Sở Bắc khẽ gật đầu rồi im lặng.
Thấy thế, Ngô Lương cắn răng rồi lại lấy chiếc thẻ màu vàng ra đưa cho anh.
“Anh Sở, đây là thẻ thành viên VVIP của khách sạn tôi.
Khi có chiếc thẻ này rồi thì sẽ được miễn phí toàn bộ chi phí trong vòng một triệu, xin anh nhận cho”.
Lần này, Sở Bắc không từ chối nữa, mà nhận lấy.
Anh biết nếu mình vẫn không nhận thì Ngô Lương sẽ thấy bất an.
Chuyện hôm qua cũng không lớn, anh vốn cũng không định gây phiền phức cho Ngô Lương.
Với anh mà nói thì Ngô Lương chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Hơn nữa, Ngô Lương là người của Long Tam, mà Ngô Tam lại đang làm việc cho anh nên anh cũng không muốn làm khó cho gã.
Thấy Sở Bắc nhận chiếc thẻ ấy, Ngô Lương mừng rỡ.
Ông ta biết điều này chứng tỏ là anh đã tha thứ cho mình rồi.
Nghĩ vậy, ông ta thầm thở phào một hơi.
Nhưng khi nghĩ tới tập đoàn Thôi Thị, tâm trạng của Ngô Lương lại trùng xuống.
Sở Bắc cảm nhận được sự khác thường của Ngô Lương nên hỏi: “Ông đang gặp khó khăn à?”
Ngô Lương thở dài rồi cười khổ lắc đầu.
“Chỉ là chút việc vặt vãnh thôi, để anh Sở chê cười rồi”.
Thấy Ngô Lương không muốn nói nên Sở Bắc cũng không gặng hỏi nữa.
Dẫu sao anh và Ngô Lương cũng không có giao tình gì nên có nhiều chuyện cũng không cần thiết lắm.
Anh hỏi vậy thì là tiện miệng thôi.
Chỉ cần Ngô Lương không muốn trả lời thì anh sẽ dừng ngay.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới.
Lần này, Ngô Lương đã rất hao tâm tổn trí vì Sở Bắc.
Hầu như các món đắt đỏ nhất của khách sạn đã được mang lên.
Nhưng Sở Bắc không quá quan tâm, với anh mà nói thì ăn uống chỉ là nhu cầu hàng ngày thôi.
Mấy năm trở lại đây, anh chẳng còn thiết tha sơn hào hải vị, điều anh thật sự quan tâm là Lạc Tuyết và con gái của họ.
“Anh Sở, đồ ăn lên rồi, chúng ta dùng bữa thôi”.
Sau khi nhân viên phục vụ mang nốt món cuối cùng lên, Ngô Lương dè dặt lên tiếng.
Sở Bắc gật đầu rồi cùng dùng bữa với ông ta.
Trong lúc ăn, Ngô Lương vẫn luôn nhíu chặt hàng lông mày lại như có tâm sự, song không chịu nói ra..