Cái gì?
Lưu Minh sửng sốt một hồi, sau đó mới kịp định thần lại.
Tâm trạng của anh ta bây giờ đang giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, trong nháy mắt đã vụt từ đáy lên đỉnh.
Nghe qua ý của Lạc Tuyết thì có lẽ cô cho rằng ông cụ Triệu Hồi Xuân là do anh ta mời tới.
Ha ha ha!
Quả nhiên là trời giúp mà!
Lạc Tuyết ơi là Lạc Tuyết, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, cô chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ của tôi mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của cô, Lưu Minh không khỏi liếm môi vài cái, trong lòng dấy lên những suy nghĩ không tốt lành.
Sở Bắc bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
"Tình hình có vẻ không được tốt lắm!"
Triệu Hồi Xuân rút tay phải về, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Theo như triệu chứng thì đây là bệnh! Nhưng mạch đập lại cho thấy nó giống như chấn thương hơn! Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một việc như thế này".
Triệu Hồi Xuân không khỏi lắc đầu, Lạc Tuyết nghe xong, đầu óc như nhất thời bị tê dại.
"Chấn thương? Nhưng Tâm Nhi chưa từng bị thương bao giờ".
Ngay lúc cô nói, ánh mắt liền bất giác hướng về phía Lưu Minh.
Lưu Minh là bác sĩ điều trị của con gái cô hai năm nay, tại sao anh ta lại không thể nhìn ra?
Lưu Minh cũng ngây ra, có hơi chột dạ nên quay đầu làm ngơ.
"Chấn thương, không chỉ là vết thương bên ngoài! Mà vết thương bên trong mới đáng sợ!"
Triệu Hồi Xuân liền quay đầu giải thích.
Sở Bắc nghe xong, không khỏi cảm thấy kính phục.
Triệu Hồi Xuân chỉ mới bắt mạch mà đã nhìn ra được bệnh tình của con gái anh.
Quốc Y Thánh Thủ đúng là không hề ngoa.
"Ông Triệu, vậy thì có cách để chữa không? Ông nhất định phải cứu được con gái tôi!"
Lạc Tuyết bị doạ sợ đến nhoà cả mắt, trong giọng nói còn có chút cầu xin.
"Tiểu Tuyết, cô yên tâm đi, ông ấy nhất định sẽ có cách".
Lưu Minh được nước đẩy thuyền, sau đó nhìn Triệu Hồi Xuân với vẻ háo hức.
Ông Triệu, hạnh phúc nửa đời còn lại của tôi đều dựa vào ông cả.
"Chuyện này! "
Triệu Hồi Xuân do dự một lúc.
Cách thì có, nhưng cái giá phải trả lại quá cao.
Đứa trẻ này được người đó đích thân đi hỏi, thân phận ắt hẳn không tầm thường.
Nếu như có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất phiền phức.
"Ông có thể phong ấn hai huyệt bách hội và phong trì của Tâm Nhi trước để khống chế vết thương, sau đó chữa trị cũng không muộn".
Sở Bắc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
"Câm miệng, ông Triệu còn đang ở đây, đâu đến lượt anh xen vào?"
Lưu Minh tức giận quát lên, rõ ràng đang cảm thấy rất bất mãn với Sở Bắc!
Lạc Tuyết cũng có chút thất vọng, đã đến lúc này rồi, anh đừng có làm loạn nữa được không?
Nhưng Triệu Hồi Xuân lại cảm thấy ngạc nhiên.
"Hể? Tôi thật không nghĩ ra cách này, có khi khả thi đấy!"
Ông vừa nói vừa nhìn Sở Bắc thêm mấy cái.
Ông đi khắp nam bắc, treo bầu giúp người, gặp không biết bao nhiêu nhân vật lớn.
Triệu hồi Xuân có thể cảm nhận được thấp thoáng phong thái của đế vương trên người Sở Bắc.
Ngay từ khi bước vào cửa, ông đã nhận ra điều đó.
"Ông Triệu, chắc ông nói nhầm đúng không? Làm sao có thể dùng cách của tên đầu đường xó chợ này được?"
Lưu Minh cau mày, tức giận hét lên.
Bởi vì Triệu Hồi Xuân nhìn về phía Sở Bắc nên anh ta cảm thấy rất bất mãn!
"Ồ? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết nên trị thế nào đi?"
Triệu Hồi Xuân ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía anh ta.
Lưu Minh nghe xong, lập tức nhăn mặt, chỉ cười nhưng không dám nói.
Nếu biết cách chữa thì anh ta đã chữa khỏi từ hai năm trước rồi.
Hơn nữa, trước mặt Quốc Y Thánh Thủ, anh ta nào dám múa rìu qua mắt thợ?
"Ông Triệu, chuyện này, chuyện này có ổn không?"
Lạc Tuyết thoáng ngạc nhiên.
Sở Bắc thật sự có hiểu biết về y thuật ư? Không phải là ăn may đúng không?
"Yên tâm đi, cách của chàng trai tuyệt đối khả thi! Bằng cách này, phải khống chế nội thương trong cơ thể con bé trước, đợi đến khi có thời điểm thích hợp thì mới xử lý toàn bộ!"
Triệu Hồi Xuân quay đầu lại, nói với giọng vô cùng tự tin.
"Vất vả cho ông rồi!"
"Không sao! Điều tôi nên làm thôi!"
Nói xong, ông liền lấy châm bạc ra rồi bắt đầu khử trùng.
"Tâm Nhi, đừng sợ, lát nữa sẽ ổn thôi".
Lạc Tuyết âu yếm nhìn con gái trên giường bệnh, dịu dàng an ủi.
Cô bé nắm lấy tay Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi cười hi hi, lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ.
"Hì hì, có bố mẹ ở đây, Tâm Nhi không sợ!"
Sở Bắc cười nhẹ, sau đó sờ mấy cái vào mũi con gái.
Nhưng nụ cười trên môi Lạc Tuyết lại có chút cay đắng.
Ngay khi Triệu Hồi Xuân chuẩn bị châm cứu, ba người bọn họ đều rời khỏi phòng bệnh.
"Tên mù, tôi nghĩ anh nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, có ở lại đây cũng vô ích thôi, chỉ khiến cho người khác khó chịu!"
Lưu Minh tự đắc trong lòng, nhưng vẫn nói ra ngoài.
"Sớm muộn gì cũng phải đi thôi".
Dù anh ta nói gì, Sở Bắc vẫn không hề có phản ứng.
Ngay cả mắt anh cũng không chớp.
Hoàn toàn phớt lờ!
Đã là rồng thì không thể nào bị kiến làm cho xao nhãng.
Bây giờ anh chỉ quan tâm đến sự an nguy của con gái.
"Này tên mù, anh có ý gì đây?"
Nhìn thấy mình bị phớt lờ, gân trên trán Lưu Minh lập tức nổi lên.
Anh ta nhìn chăm chăm về phía Sở Bắc, như đang muốn làm điều gì đó.
Nhưng vừa dứt lời, từ xa đã vang lên tiếng bước chân dày đặc.
Chỉ thấy lãnh đạo bệnh viện cùng với viện trưởng đang tiến đến.
"Lưu Minh, ông Triệu đâu? Tại sao ông ấy đến mà cậu không thông báo?"
Viện trưởng Phương Chính Quân đã gần năm mươi tuổi, dáng người thấp bé, một nửa mái tóc đã bị hói.
Lúc này đang nhìn chằm chằm Lưu Minh.
Những người đứng sau ông ta đều mặc áo blu trắng, rõ ràng bọn họ đã nghe được tin tức nên mới vội vàng chạy tới.
Sự xuất hiện đột ngột của ông Triệu quả không phải là chuyện nhỏ!
"Viện trưởng, ông Triệu đang chữa trị ở bên trong!"
Lưu Minh có chút bối rối nói.
"Chữa trị? Ngày hôm qua tôi mời ông ấy đến dự buổi toạ đàm nhưng lại bị từ chối, sao đột nhiên lại đến bệnh viện của chúng ta chữa trị được chứ?"
Phương Chính Quân cau mày, thầm lẩm bẩm.
Lưu Minh dường như nghĩ ra điều gì đó, nhìn thấy Lạc Tuyết không hề nhìn về bên này, anh ta đột nhiên đi tới.
"Viện trưởng, thật ra, ông Triệu là do tôi mời tới, nếu sếp muốn ông ấy đến buổi toạ đàm thì lát nữa hãy cùng nhau nói! Chắc ông ấy sẽ không từ chối đâu".
"Thật sao?"
Phương Chính Quân vui mừng khôn xiết, sau đó vỗ vai Lưu Minh với vẻ hài lòng.
"Tốt lắm! Cậu tên là Lưu Minh đúng không? Chuyện này nếu như xong xuôi thì cậu sẽ được làm chủ nhiệm khoa!"
"Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn viện trưởng!"
Lưu Minh vô cùng mừng rỡ, vội vàng cúi đầu cảmơn.
Anh ta đắc ý đến mức muốn leo hẳn lên nóc bệnh viện và hát bài chúc một ngày tốt lành.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn của anh ta, cả tình duyên và sự nghiệp đều tốt đẹp.
Két--
Cửa phòng bệnh nhanh chóng bị đẩy ra, Triệu Hồi Xuân lau mồ hôi rồi bước ra ngoài.
"Cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người! Con bé đã ngủ say rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra!"
"Thật sao? Cảm ơn ông Triệu, cảm ơn ông!"
Lạc Tuyết bật khóc vì sung sướng, cô lập tức lao vào phòng cùng với Sở Bắc.
Lạc Vũ Tâm đang ngủ say trên giường bệnh, hô hấp vẫn đều, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vô cùng hồng hào, trông rất đáng yêu.
"Tôi đã nói Tâm Nhi sẽ ổn mà".
Sở Bắc mỉm cười, anh muốn nắm lấy tay Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết cắn môi, hai mắt lấp lánh.
Cô bất giác muốn né tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Theo như thỏa thuận thì khi con gái bình phục, cô phải cắt đứt mọi quan hệ với Sở Bắc và trở thành người phụ nữ của Lưu Minh.
.