Chiến Thần Sở Bắc


Dù Thôi Hạo có chỗ dựa nên không sợ, nhưng người hắn ta gọi vẫn chưa đến.

Nếu bây giờ, người của Long Hổ Môn ra tay thì hắn ta không thể đánh trả được.

Nghĩ vậy, hắn ta vội vàng gào lên với Long Tam.

“Long Tam, có giỏi thì các anh hãy chờ người của tôi đến, chúng tôi không sợ Long Hổ Môn đâu”.

Nghe thấy thế, Long Tam giơ tay cản tên đàn em lại.

Sau đó, gã lạnh lùng nhìn Thôi Hạo rồi nói: “Được, nếu cậu dám to mồm như vậy thì để tôi xem, người cậu gọi tới có đủ tư cách để đối đầu với Long Hổ Môn chúng tôi hay không”.

Thôi Hạo nghe xong thì thở phào một hơi, song vẫn thấy hơi hãi hùng.

“Long Tam, anh đừng vội đắc ý, dù Long Hổ Môn của anh rất mạnh, nhưng không phải ai ở cái đất Tân Hải này cũng sợ các anh đâu”.

“Thế à?”
Long Tam gằn giọng nói: “Tôi đây mỏi mắt mong chờ”.

Tuy ngoại miệng Long Tam nói vậy, nhưng thực chất cũng hơi hoang mang.

Thôi Hạo nói không sai, đúng là Long Hổ Môn rất mạnh.

Nhưng không phải ai ở Tân Hải cũng sợ họ.

Nhà họ Thôi là một gia tộc đẳng cấp ở Tân Hải, cho nên họ cũng không quá kiêng dè gì Long Hổ Môn.

Khoảng sáu, bảy phút sau lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài phòng bao.

Ai nấy đều biến sắc mặt, họ đều biết rằng người Thôi Hạo gọi đã tới.

Thôi Hạo mừng rỡ, không chút do dự ra mở cửa ngay.

Khi trông thấy người đến thì càng mừng hơn.

“Tề Tân, cuối cùng thì mọi người cũng đến rồi, các người mà đến chậm thêm chút nữa khéo không gặp được tôi nữa đâu”.

Thôi Hạo nói với người thanh niên đi đầu.

Người thanh niên ấy mặc một bộ đồ rộng rãi màu xanh, để đầu đinh, thoạt nhìn trông rất phong độ.

Huyết Thái Dương của anh ta nhô lên, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

Hơn nữa, toàn thân anh ta còn toát ra một khí chất đầy tự tin và mạnh mẽ.

Bất kể ai nhìn anh ta cũng sẽ thấy anh ta có cốt cách của một thủ lĩnh.

Đứng sau lưng anh ra là mười mấy người thanh niên cường tráng khác.

Họ ăn mặc khác nhau, nhưng trong tay lúc này đều đang cầm ống tuýp.

Trên người họ toát ra một khí thế ngông cuồng.

Ngoài ra, nhiều người còn xăm kín người.

Các hình xăm này trông rất đáng sợ, khiến ai nhìn thấy cũng phải phát run.

Nghe Thôi Hạo nói xong, Tề Tân biến sắc mặt rồi khom người với hắn ta.

“Làm cậu chủ kinh hãi rồi!”
Nói rồi, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Thôi Hạo rồi hỏi: “Cậu chủ, kẻ nào đã mạo phạm cậu? Cậu nói đi, tôi đảm bảo nó sẽ không còn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai nữa”.

Giọng nói của Tề Tân rất nhẹ, nhưng chứa đầy vẻ sát khí.

Nghe Tề Tân nói vậy, Thôi Hạo lập tức tỏ vẻ đắc ý rồi ngoái lại nhìn Long Tam.

“Là anh ta lo chuyện bao đồng, đã thế còn uy hiếp tôi, anh mau dạy cho anh ta một bài học đi”.

Tề Tân nhìn theo hương Thôi Hạo chỉ thì thấy Long Tam, sau đó anh ta lập tức cau mày.

“Long Tam? Sao anh lại ở đây?”
Rõ ràng Tề Tân biết Long Tam, thậm chí ánh mắt anh ta nhìn gã còn thoáng qua vẻ sợ hãi.

Hình như Long Tam xuất hiện ở đây khiến anh ta rất kinh hãi.

Long Tam cười nhạt nói: “Tề Tân, cậu cũng đang ở đây đấy thôi, sao còn hỏi tôi?”
Nghe Long Tam nói vậy, Tề Tân cau mày.

Nếu là người khác thì anh ta đã không chút chần chừ mà xông lên cho kẻ đó răng rụng đầy đất để trút giận cho Thôi Hạo rồi.

Nhưng đây là lại Long Tam, cho nên anh ta không thể làm vậy được.

Vì Long Tam là đại ca của Long Hổ Môn, gã không chỉ có thực lực mạnh, mà Long Hổ Môn của gã cũng là thế lực có số có má ở Tân Hải nên Tề Tân không thể coi thường.

Dù anh ta không sợ Long Tam, nhưng cũng không muốn có xung đột quá gay gắt với gã.

Dẫu sao, nếu buộc phải đến mức đó thì cả ai bên cùng thiệt hại, bởi nên đó là điều mà anh ta không muốn thấy.

Nghĩ vậy, Tề Tân ngoảnh lại nhìn Thôi Hạo rồi trầm giọng hỏi: “Cậu chủ, cậu có chắc là Long Tam gây phiền phức với cậu không?”
Ban đầu, Thôi Hạo ngẩn ra, sau đó thì bùng nổ.

“Tề Tân, anh bị cái mẹ gì thế hả? Ông đây gọi các anh tới không phải để chất vấn tôi, mà là ra mặt thay cho tôi.

Thế mà anh lại õng à õng ẹo, anh nghĩ tôi lừa anh chắc?”
Thấy Thôi Hạo xưng ông với mình, Tề Tân có vẻ không vui, nhưng Thôi Hạo lại là người cháu trai mà ông Thôi cưng chiều nhất.

Dù anh ta có thấy bực đến mấy thì cũng không dám tỏ thái độ.

Sau vài giây do dự, anh ta đành cắn răng nói: “Cậu Thôi đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi.

Tôi rất hiểu Long Tam, anh ta không phải người thích kiếm chuyện, biết đâu lại có hiểu lầm gì đó”.

“Hiểu lầm?”
Thôi Hạo lập tức cười lạnh nói: “Hiểu lầm cái con khỉ! Tôi nói cho anh biết chẳng có hiểu lầm nào cả, người của Long Hổ Môn đã gây sự với tôi, giờ anh xem mà giải quyết đi”.

Dứt lời, Thôi Hạo hất hàm, không cho Tề Tân cơ hội lên tiếng nữa.

Anh ta thấy thế thì bực lắm, song vẫn phải nhịn.

Cuối cùng, Tề Tân đành hít sâu một hơi rồi ngoảnh sang Long Tam, mặt cũng lạnh băng.

“Long Tam, tôi coi trọng anh là một bậc hảo hán, chỉ cần bây giờ anh bỏ đi thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa, chuyện hôm nay coi như xong, anh thấy sao?”
Tề Tân nói vậy là để tránh xảy ra xung đột đến mức đánh nhau giữa hai phe.

Dẫu sao Long Hổ Môn cũng rất mạnh, nếu có xô xát thì cả hai bên đều thiệt hại.

Nghe thấy thế, Long Tam bật cười lắc đầu.

“Tề Tân, tôi cũng nói lại y hệt câu đó với cậu.

Chỉ cần các cậu ra về thì Long Hổ Môn sẽ không gây khó dễ nữa, cậu thấy sao?”
Tề Tân cau mày với vẻ lạnh lùng.

“Vậy là thương lượng thất bại rồi đúng không?”
Long Tam chậm rãi gật đầu, nụ cười trên mặt gã đã biến mất, gã trầm giọng nói: “Ai vì chủ nấy thôi”.

Tề Tân ngẩn ra rồi lập tức có vẻ hoảng hốt.

“Cách đây không lâu, tôi nghe nói thủ lĩnh của Long Hổ Môn đã nhận một người khác làm đại ca, đừng nói chính là người này nhé?”
Tề Tân nói rồi chỉ tay về phía Sở Bắc.

Long Tam gật đầu.

“Nếu cậu đã nghe nói thì chắc cũng biết với tính cách của tôi thì tôi sẽ không cho cậu làm càn ở đây đúng không?”
Tề Tân nghe xong thì trầm mặc rồi nói: “Anh có biết đại ca của anh đã đắc tội với ai không?”
Long Tam gật đầu.

“Tôi biết Thôi Hạo, cậu ta là cháu trai của gia chủ nhà họ Thôi, cậu không cần nhắc tôi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui