Nghe Long Tam nói vậy, Tề Tân ngẩn ra.
Anh ta cứ ngỡ Long Tam xuất hiện ở đây để bảo vệ cho Sở Bắc vì không biết thân phận của Thôi Hạo.
Ai dè, gã đã biết cả rồi.
Nhưng dù biết thì Long Tam vẫn đứng về phe đối lập, tại sao gã lại làm như vậy?
Phải biết rằng nhà họ Thôi là một gia tộc hàng đầu ở Tân Hải.
Ngay cả Long Tam cũng phải dè chứng trước thế lực lớn này.
Thôi Hạo đại diện cho nhà họ Thôi mà Long Tam lại đối đầu với hắn ta, điều này có nghĩa là gã đã chọn quay lưng với nhà họ Thôi.
“Tôi rất tò mò, vị đại ca này của anh có xứng để làm anh làm vậy không?”
Tề Tân đầy nghi hoặc hỏi.
Long Tam lắc đầu rồi hờ hững nói: “Cậu sai rồi, cậu ấy không phải đại ca của tôi, mà là cậu Sở”.
Với Long Tam mà nói thì mình chưa đủ tư cách để trở thành đàn em của một nhân vật siêu cấp như Sở Bắc.
Vì phải từng thấy thì mới biết anh mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nào.
Nghe Long Tam nói vậy, Tề Tân hiếu kỳ nhìn Sở Bắc mà trong lòng dậy sóng.
Anh ta và Long Tam đều là những nhân vật có máu mặt ở Tân Hải nên rất hiểu rõ về nhau.
Trong ấn tượng của Tề Tân thì Long Tam luôn rất kiêu ngạo, thậm chí xét từ một góc độ nào đó, Long Tam còn oai phong hơn anh ta
Bởi sự ngạo mạn của Long Tam đã ăn vào máu, dù có phải chết thì gã cũng phải giữ cho bằng được.
Nhưng bây giờ, gã lại vô cùng cung kính với một tên mù, hơn nữa từ lời ăn tiếng nói cũng chứa đầy sự kính trọng và tôn sùng với người đó.
Tề Tân chợt ý thức được một điều, có lẽ Sở Bắc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng anh ta cũng hiểu Thôi Hạo, nếu hôm nay anh ta không giải quyết theo cách mà hắn ta muốn thì kiểu gì hắn ta cũng làm loạn lên.
Đến lúc đó, chuyện đến tai ông Thôi thì nhất định anh ta sẽ gặp phiền phức.
Dẫu sao, ông Thôi cũng nổi tiếng là người hay che chở cho con cháu, nhất là đứa chái trai Thôi Hạo mà mình yêu quý nhất.
Nghĩ đến đây, Tề Tân cảm thấy rất khó xử.
“Long Tam, lẽ nào không còn sự lựa chọn khác nữa sao?”
Anh ta hỏi với vẻ không cam tâm.
Long Tam lắc đầu.
“Có chứ, chỉ là không biết cậu có chọn hay không thôi”.
Tề Tân nghe xong thì sáng mắt lên rồi vội hỏi: “Là gì?”
Long Tam bật cười.
“Đó là cậu hãy mặc kệ nhà họ Thôi, mà đi theo cậu Sở giống tôi đây, sau đó làm việc cho cậu ấy, cậu thấy sao?”
Không chờ Tề Tân lên tiếng, Thôi Hạo đã gào ầm lên.
“Long Tam! Mày là đồ cặn bã! Dám câu người trước mặt ông à? Ai cho mày dũng khí thế hả?”
Thôi Hạo phẫn nộ chửi bới.
Hắn ta tức muốn điên lên, không ngờ Long Tam dám nói ra câu đó.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng thấy hơi lo lắng, nếu Tề Tân đồng ý với Long Tam thì hôm nay hắn ta sẽ thê thảm rồi.
Hơn nữa đâu chỉ có thế, mà hắn ta còn bị mất sạch thể diện nữa.
Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì cả hắn ta và nhà họ Thôi biết giấu mặt đi đâu đây?
Đến lúc đó, dù có được ông mình yêu chiều đến mấy thì chắc chắn hắn ta cũng bị mắng té tát.
Đó là kết quả mà hắn ta không hề muốn chút nào.
Nhưng may mà câu trả lời của Tề Tân đã khiến hắn ta bình tâm lại.
“Long Tam, kiến nghị đó của anh chẳng ra làm sao cả, xem ra anh không có thành ý rồi”.
Tề Tân lạnh mặt rồi nhìn Long Tam.
Long Tam cũng không chút biểu cảm đáp: “Xem ra hôm nay, chúng ta khó tránh khỏi xô xát rồi”.
Long Tam vừa nói dứt câu thì một tên đàn em đô con đứng sau Tề Tân đã xông ra rồi gầm lên.
“Đại ca, sao anh phải dài dòng văn tự với Long Tam này làm gì? Cùng lắm thì đánh nhau thôi, để tao xem Long Hổ Môn của mày và Tụ Nghĩa Đường của bọn tao, bên nào mạnh hơn”.
Người đó vừa nói xong thì mười mấy người thanh niên ở phía sau Tề Tân đã gào thét xông lên.
Thậm chí có người còn vung cái ống tuýp trong tay lên đập vào bàn ghế phát ra những tiếng động ing tai.
Ngô Lương ở cạnh đó thấy thế thì sợ đến mức run rẩy, mặt mày tái nhợt.
Long Tam vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng đám đàn em đứng sau lưng gã thì cũng đang sục sôi rồi.
“Đại ca, xử chúng nó đi.
Có cái Tụ Nghĩa Đường cỏn con thì mình phải sợ gì chứ!”
“Đúng đấy đại ca, Long Hổ Môn chúng ta mới là trùm ở Tân Hải, Tụ Nghĩa Đường chúng nó chỉ là hạng tôm tép thôi”.
Nghe đám đàn em nói thế, Long Tam vẫn im lặng, sau đó gã lạnh lùng nhìn Tề Tân, hai ánh mắt giao nhau rồi cùng bùng lên ý chí chiến đấu.
“Long Tam, xem ra hôm nay chúng ta phải đọ sức thật rồi!”
Tề Tân thờ ơ nhìn Long Tam rồi nói.
Long Tam gật đầu.
“Nếu muốn chiến thì Long Hổ Môn chúng tôi sẽ chơi đến cùng”.
Sau cuộc đối thoại của hai đại ca, bầu không khí trong phòng chợt tĩnh lại.
Tề Tân và Long Tam như đã thương lượng xong, cả hai giơ tay lên, chuẩn bị ra hiệu chiến đấu.
Song, đúng lúc này, một giọng nói lười nhác chợt vang lên.
“Ăn có bữa cơm thôi mà cũng không được yên nữa! Các người cũng thật là, bao nhiêu món ngon đây thì không ăn, cứ muốn chém chém giết giết làm gì, ngồi xuống ăn với nhau không phải vui hơn à?”
Người lên tiếng đương nhiên là Sở Bắc vừa đặt đũa xuống.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Long Tam và người của Long Hổ Môn đều nhìn anh với vẻ sùng bái.
Đúng là cậu Sở có khác, đối diện với tình cảnh này mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, thậm chí đến câu nói cũng đầy tính thuyết phục.
Còn Tề Tân và đám đàn em ở phía sau thì đều nhìn Sở Bắc với vẻ hoảng hốt và giận dữ.
Đúng lúc này, tên đàn em của Tề Tân đã lên tiếng.
“Chúng tao và người của Long Hổ Môn đánh nhau thì liên quan gì đến thằng mù như mày?”
Nghe thấy thế, Tề Tân biến sắc mặt rồi chợt có dự cảm không lành.
Anh ta định lên tiếng quở trách, nhưng chưa kịp nói gì thì tên đó đã gào thét rồi quỳ xuống đất.
“A, tay của tôi!”
Tên đó nằm lăn lộn dưới đất, lòng bàn tay trái đã bị một chiếc đũa xuyên qua.
Một đầu của chiếc đũa còn đang nhỏ máu xuống sàn.
Hoảng!
Người của Long Hổ Môn thấy thế thì vẫn bình tĩnh như thường, vì họ đã được chứng kiến sức mạnh của Sở Bắc rồi.
Nhưng Tề Tân và người của Tụ Nghĩa Đường thì đang hít vào một hơi lạnh.
Ánh mắt họ nhìn Sở Bắc cũng đã có vẻ khiếp sợ..