Chiến Thần Sở Bắc


Còn chưa đợi Long Tam nói chuyện, Thôi Hạo đã lên tiếng trước rồi.

Thôi Viễn Sơn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Theo ông ta thấy, tuy thực lực nhà họ Thôi không mạnh, nhưng Long Hổ Môn cũng không yếu, nếu có thể tránh được xung đột là tốt nhất rồi.

Nhưng lời của Thôi Hạo lại khiến ông ta có hơi nghi hoặc.

Thôi Hạo hít sâu một hơi, vẻ mặt căm hận nói: “Ông nội, ông không biết thôi, Long Tam và mấy thuộc hạ này của hắn ta, vừa nãy kiêu ngạo đến thế nào, hắn ta không chỉ đe dọa cháu, mà còn sỉ nhục nhà họ Thôi ta, nếu ông để hắn ta đi như vậy, sau này chẳng phải ở Tân Hải này ai cũng có thể đè đầu nhà họ Thôi ta sao?”
Sỉ nhục nhà họ Thôi?
Nghe thấy lời này của Thôi Hạo, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên u ám.

“Cháu nói là thật sao?”
Thôi Hạo vội gật đầu, vẻ mặt tức giận nói: “Đương nhiên là thật rồi, ông nội, chuyện như vậy, cháu sẽ lừa ông sao?”
Thôi Viễn Sơn nghe vậy thì im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Long Tam cũng lạnh lùng hơn.

“Long Tam, xem ra, Long Hổ Môn các người không hề coi nhà họ Thôi chúng tôi ra gì à?”
Long Tam nhíu mày, lắc đầu, trầm giọng nói: “Đối với nhà họ Thôi, tôi và cả Long Hổ Môn vẫn luôn kính trọng, không hề có ý coi thường và sỉ nhục, lời cậu Thôi nói vừa nãy có phần phiến diện”.

Thôi Hạo vừa nghe thì lập tức nổi giận, chỉ mũi Long Tam, lớn tiếng mắng chửi.

“Long Tam, anh lại dám ngậm máu phun người sao, thế nào, người Long Hổ Môn các anh đều là một đám khốn nạn có gan làm, không có gan nhận sao?”
Thôi Hạo mắng rất khó nghe, người của Long Hổ Môn nghe thấy thế, ai ai cũng mang theo vẻ mặt căm giận.

“Đại ca, để em đi dạy dỗ cái thứ tạp chủng này một trận! Dám hắt nước bẩn lên người Long Hổ Môn chúng ta, ông đây giết chết nó!”
Sau lưng Long Tam, một thanh niên từ Long Hổ Môn không nhịn được muốn tiến lên.

Thế nhưng cậu ta vừa muốn tiến lên thì đã bị Long Tam ngăn lại.

“Đừng vội, lý lẽ ở bên phía chúng ta, cậu vội cái gì chứ?”
Thanh niên nghẹn lời một lúc, vẫn đang muốn nói gì đó thì bị Long Tam trừng mắt quay về.

“Thôi Hạo, Long Hổ Môn chúng tôi làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, dám làm dám nhận, đã làm thì đương nhiên chúng ta sẽ nhận, nhưng không làm thì Long Tam tôi tuyệt đối không cho phép có người vu oan giá họa lên người chúng tôi!”
Thôi Hạo Phong nhíu mày.

“Ý của anh là, Tiểu Hạo vừa nãy đều là nói dối?”
Long Tam gật đầu.

“Những chuyện Cậu Thôi nói, Long Hổ Môn chúng tôi chưa từng làm, mong ông Thôi làm chứng cho”.

Thôi Hạo thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Long Tam, anh dám nói ông đây đổ oan cho anh?”
Vẻ mặt Thôi Hạo khó coi lên tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ không phải sao?”
Long Tam cười nhạt: “Cậu Thôi, có vài chuyện… người làm có trời nhìn, mang anh tự giải quyết cho tốt!”
“Anh!”
Thôi Hạo tức giận, hắn ta nào chịu thiệt như vậy bao giờ, lại lớn tiếng mắng chửi.

Thế nhưng ngay lúc này, Thôi Viễn Sơn đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

“Được rồi, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Đứng sang một bên đi!”
Vẻ mặt Thôi Hạo thay đổi.

Trong ấn tượng của hắn ta, Thôi Viễn Sơn rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn ta, mà mỗi lần Thôi Viễn Sơn nói chuyện như vậy, nhất định là đã tức giận đến cực điểm.

Vì vậy, khi Thôi Viễn Sơn nói xong câu này, hắn ta chỉ có thể mang theo vẻ mặt không cam tâm ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

Lúc này Thôi Viễn Sơn mới nhìn sang Long Tam.

“Chuyện hôm nay, mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ cần Long Hổ Môn các người không tham dự vào trong, tôi sẽ không truy cứu, thế nào?”
Lần này Long Tam không hề do dự, mà lập tức lắc đầu.

“Mong ông Thôi chớ trách, cậu Sở đối với Long Hổ Môn là rất quan trọng, nếu ông muốn gây chuyện với cậu ấy, tôi và toàn bộ anh em Long Hổ Môn chắc chắn sẽ không thể ngồi yên mà nhìn”.

Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn lập tức trở nên u ám.

Ông ta chỉ vào mười mấy người đàn ông vạm vỡ sau lưng, lạnh nhạt nói: “Long Tam, tôi không thể không thừa nhận là Long Hổ Môn các anh có thực lực nhất định, nhưng các người cảm thấy dựa vào mấy người thì có thể đối đầu với bọn họ sao?”
Long Tam liếc nhìn mấy tên vệ sĩ, im lặng không nói gì.

Sở dĩ gã kiêng dè nhà họ Thôi, chính là vì biết nhà họ Thôi mở công ty vệ sĩ.

Công ty kia sở hữu một hệ thống huấn luyện vệ sĩ tiên tiến, hễ là vệ sĩ được đào tạo từ đó ra thì năng lực chiến đấu đều rất lợi hại.

Nhưng gã không ngờ rằng, hôm nay tại đây, nhà họ Thôi lại trực tiếp đưa mấy người này đến.

Tuy Long Hổ Môn lớn mạnh, nhưng đó cũng chỉ là lớn mạnh trong mắt người bình thường, còn đối mặt với những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc như vậy, Long Hổ Môn muốn đối phó thì vẫn có chút khó khăn.

Thôi Viễn Sơn vừa dứt lời, tâm tình mọi người trong Long Hổ Môn lập tức trở nên nặng nề.

Vì bọn họ biết, một khi hai bên xảy ra xung đột thì mấy người bọn họ căn bản không phải đối thủ của mấy tên vệ sĩ kia.

Nhưng, nếu muốn bọn họ khoanh tay đứng nhìn, thì bọn họ cũng không làm được.

Bời vì sau lưng bọn họ, không phải người khác, mà chính là Sở Bắc.

Tuy bọn họ e dè nhà họ Thôi, nhưng đồng thời bọn họ cũng rất sợ Sở Bắc, nhất là Sở Bắc đã từng khiến bọn họ kinh sợ đến khắc cốt ghi tâm, cho dù đến hiện tại thì vẫn khắc sâu trong đầu bọn họ.

Nếu hôm nay bọn họ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn thì sau này nếu Sở Bắc đến kiếm chuyện với bọn họ, hậu quả lúc đó bọn họ không gánh nổi.

Hơn nữa, kiêu ngạo trong lòng bọn họ cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.

“Đại ca, các anh em không phải loại ham sống sợ chết, cứ liều với bọn họ đi!”
“Đúng vậy, đại ca, anh em Long Hổ Môn chúng ta, tuyệt đối không thể bị người khác xem thường!”
“Tôi không tin, bọn họ thật sự dám giết người ở đây!”
Mọi người trong Long Hổ Môn đều phẫn nộ lên tiếng.

Vẻ mặt Long Tam cũng thay đổi liên tục, vẻ mặt gã rõ ràng có phần do dự không quyết được.

Thân là người anh lớn trong tổ chức, gã phải đắn đo rất nhiều chuyện, hành động theo cảm tính là chuyện đại kỵ.

“Long Tam, cậu phải nhớ rõ, hôm nay nếu người của cậu ra tay, có lẽ qua hôm nay, Long Hổ Môn các người sẽ không còn tồn tại nữa”.

Thôi Viễn Sơn tiếp tục gây thêm áp lực cho Long Tam.

Vẻ mặt Long Tam thay đổi, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thôi Viễn Sơn.

“Từ khi Long Hổ Môn chúng tôi thành lập đến nay, chưa từng có ai dám đe dọa tôi như vậy!”
Thôi Viễn Sơn cười nhạt.

“Đó là vì nhà họ Thôi chúng tôi có thực lực”.

Nghe thấy lời của Thôi Viễn Sơn, Long Tam đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“Ông Thôi, ông đem mấy tên bảo vệ này đến, đúng là tôi không ngờ được, nhưng, nhà họ Thôi ở bên ngoài vẫn luôn giữ hình tượng chính phái, ông không sợ làm lớn chuyện hôm nay thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Thôi sao?”
Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi.

Long Tam nói không sai, nhà họ Thôi tuy lớn nhưng cũng chính vì lớn mạnh nên có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nhà họ Thôi, vì vậy có một số chuyện, ông ta phải cẩn trọng dè dặt.

Nếu làm lớn chuyện ở đây, chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Thôi sẽ đối mặt với rắc rối rất lớn.

Dù sao, thân là gia tộc đứng đầu ở Tân Hải, can dự mấy chuyện đánh nhau bạo lực thế này thì rất là tai tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui