Ngay lúc này, Thôi Hạo ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Long Tam, anh đúng là suy nghĩ ngây thơ thật đấy, chỉ cần chúng tôi giết chết toàn bộ các anh thì ai có thể biết được chuyện xảy ra trong này chứ?”
Nghe thấy lời của Thôi Hạo, vẻ mặt Long Tam và người của Long Hổ Môn đều biến sắc.
Thậm chí ngay cả Tề Tân và người của Tự Nghĩa Đường, ánh mắt nhìn Thôi Hạo cũng trở nên dè dặt hơn.
Bọn họ không thể ngờ được, Thôi Hạo lại tàn nhẫn như vậy.
Giết hết người trong này, suy nghĩ tàn bạo như vậy, mà anh ta cũng nghĩ ra được.
Trái lại, sau khi vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên hung tàn hơn.
“Long Tam, Tiểu Hạo nói không sai, nếu các anh ngoan cố chống cự, thì đừng trách tôi nhẫn tâm cay độc!”
Vẻ mặt Long Tam trắng bệch, trong lòng có cảm giác vô cùng bất lực.
“Làm sao đây? Phải làm sao?”
Gã không ngừng tính toán trong lòng, đầu óc suy nghĩ mọi cách, tìm biện pháp giải quyết.
Ngay lúc này, âm thanh lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
“Thật sự tôi không ngờ ở Tân Hải, một gia tộc nhỏ nhoi thôi mà có thể sở hữu lực lượng an ninh hùng hậu như vậy, đúng là khiến tôi có chút bất ngờ!”
Người nói chính là Sở Bắc bị mọi người bỏ qua nãy giờ
Ánh mắt Thôi Viễn Sơn thay đổi, nhìn sang Sở Bắc.
Vừa nãy khi ông ta vừa mới đi vào, thật ra đã chú ý đến Sở Bắc rồi.
Chỉ là sau khi ông ta phát hiện Sở Bắc chỉ là một người mù thì trong lòng lập tức không buồn quan tâm đến anh nữa.
Thậm chí, ông ta đã tự động bỏ qua sự tồn tại của Sở Bắc.
Lúc này nghe thấy Sở Bắc lên tiếng, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại.
Sở dĩ Long Tảm dám đối chọi với bản thân ông ta, không nể mặt nhà họ Thôi, chính là vì tên mù trước mắt này.
Chỉ là ông ta có chút nghi hoặc, Long Tam cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng sao anh ta lại kính cẩn với một tên mù như vậy?
Nghĩ đến lời lúc nãy Sở Bắc nói, ông tư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khi nhìn sang Sở Bắc lập tức lạnh lùng hơn.
“Cậu là ai? Mà lại dám ở trước mặt già đây nói như vậy!”
Thôi Viễn Sơn lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc cười lạnh, cũng không trả lời Thôi Viễn Sơn, mà nhìn mấy tên vệ sĩ.
“Bản lĩnh của các người cũng chẳng dễ gì mà có được, tôi dám bảo đảm, nếu hôm nay dám ra tay thì nửa đời sau, các người chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, tôi không phải đang hù dọa đâu!”
Sở Bắc nói xong, đột nhiên luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ trấn áp mười mấy tên bảo vệ kia.
Mười mấy tên bảo vệ vốn dĩ mang vẻ mặt kiêu căng, cả người đầy sát khí đột nhiên cảm nhận được khí thế hùng mạnh truyền đến từ trên người Sở Bắc, ai cũng tái mặt, hai chân cũng bắt đầu run cầm cập.
Lời vừa rồi của Sở Bắc và khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ.
Bởi vì Sở Bắc nói không sai, nếu bọn họ ra tay, Sở Bắc đủ thực lực phế bọn họ!
Chỉ là, bọn họ có thể đến đây cũng là nhận được lệnh của công ty, bọn họ căn bản không dám làm trái.
Thôi Viễn Sơn cũng chú ý đến vẻ mặt mười mấy tên vệ sĩ thoáng chốc đã thay đổi.
Ông ta mắng mỏ Sở Bắc.
“Ranh con, đừng có ở đây hung dữ càn quấy, đắc tội nhà họ Thôi chúng tôi rồi còn dám ngạo mạn như vậy, gan cũng lớn đấy!”
Sở Bắc lắc đầu.
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông quỳ xuống chủ động thừa nhận hành vi sai lầm của mình, tôi có thể cho nhà họ Thôi một cơ hội”.
Cho nhà họ Thôi một cơ hội?
Thôi Viễn Sơn lập tức ngây người, sau đó, ông ta đột nhiên cười lạnh.
“Thằng nhãi kiêu ngạo! Bao nhiêu tuổi rồi, mà dám ở trước mặt lão đây nói năng như vậy, cậu đúng là người đầu tiên đấy!”
Sở Bắc cười nhạt một tiếng, nói: “Vậy sao, ông yên tâm, tôi không chỉ là người đầu tiên, mà chắc chắn cũng là người cuối cùng”.
Thôi Viễn Sơn cười u ám.
“Đúng là cũng tự biết mình đấy, nể mặt anh biết điều như vậy, chỉ cần anh quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ tha cho anh!”
Sở Bắc nghe vậy, khẽ cười.
“Nhà họ Thôi các người đúng là đều có cái nết này, cơ hội thì tôi cũng cho rồi, chỉ xem xem ông có thể nắm giữ hay không thôi”.
Nghe thấy Sở Bắc nói vậy, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn lập tức trở nên u ám.
“Xem ra, cậu không hề quan tâm đến lời tôi nói rồi, nếu vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Thôi Viễn Sơn nói xong, lập tức nói với mười mấy tên vệ sĩ sau lưng mình: “Lên hết cho tôi, cho tên này biết nên biết điều là thế nào!”
Thế nhưng, ông ta vừa dứt lời, mười mấy tên vệ sĩ kia lại đưa mắt nhìn nhau, căn bản không ai tiến lên.
Đùa gì vậy chứ, từ khí thế kia của Sở bắc, anh nhất định là một cao thủ siêu cấp rồi, bọn họ mù quáng xông lên, thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ!
Bọn họ cũng chẳng muốn nửa đời sau thật sự sống trên xe lăn.
Thôi Viễn Sơn thấy vậy, lập tức ngây người, sau đó ánh mắt trở nên tức giận.
Ông ta nhìn chằm chằm mười mấy tên vệ sĩ, vẻ mặt u ám nói: “Phục tùng mệnh lệnh, là sứ mệnh các anh, các anh lại dám không nghe theo lời của lão đây sao?”
Trong mười mấy tên vệ sĩ, có một người tiến lên một bước, cắn răng nói: “Ông… ông Thôi, người này quá mạnh, chúng tôi dù có xông lên cũng không phải đối thủ của anh ta”.
Nghe thấy lời của vệ sĩ, Thôi Viễn Sơn lập tức giận dữ.
“Các anh đừng quen, lúc các anh đi với tôi, lãnh đạo của các anh đã nói gì với các anh?”
Thôi Viễn Sơn vừa nói xong, mười mấy vệ sĩ lập tức biến sắc.
Thôi Viễn Sơn nói không sau, bọn họ đến đây là theo mệnh lệnh của ông chủ công ty vệ sĩ.
Chỉ là bây giờ, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Sở Bắc, khiến trong lòng bọn ọ e sợ, không dám ra tay bừa bãi.
Nhưng, lệnh của ông chủ lại không thể làm trái.
Thoáng chốc, trong lòng bọn họ rơi vào thế khó xử.
Thế nhưng ngay lúc này, bên ngoài cửa phòng VIP đột nhiên vang lên âm thanh khiến vẻ mặt bọn họ thay đổi.
“Người của công ty vệ sĩ Thần Thuẫn chúng tôi đào tạo từ bao giờ mà hèn nhát vậy chứ?”
Mười mấy vệ sẽ nghe thấy lời này, sắc mặt đều thay đổi, ai ai cũng mang theo vẻ mặt nặng nề nhìn sang cửa phòng VIP.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào.
“Tổng giám đốc Thôi!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, vẻ mặt mười mấy vệ sĩ lập tức trở nên nghiêm túc, đồng loạt làm lễ với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.
“Lời của ông cụ chính là mệnh lệnh của tôi, ông ấy bảo các anh làm gì, các anh cứ làm như thế! Hiểu chưa?”
Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, mười mấy vệ sĩ không dám phản kháng, đều gật đầu.
“Vâng, tổng giám đốc Thôi!”
Lúc này người đàn ông trung niên mới hài lòng, quay người nhìn Thôi Viễn Sơn.
“Ông à, sau khi mọi người đi, cháu có chút không yên lòng, muốn đích thân đến xem xem, bây giờ xem ra, cháu tới là đúng rồi”.
Nghe thấy lời người đàn ông, ánh mắt Thôi Viễn Sơn có chút vui vẻ.
“Tiểu Vân, cháu đến vừa đúng lúc, xem ra ông đúng là già rồi, mấy người của cháu, ông căn bản không sai bảo được, vẫn phải để cháu đến”.
Người đàn ông trung niên tên Thôi Vân, là cháu của Thôi Viễn Sơn, công ty vệ sĩ Thần Thuẫn mà nhà họ Thôi âm thầm đầu tư chính là do gã chịu trách nhiệm quản lý..