Nghe Sở Bắc nói thế, ánh mắt Thôi Vân lóe lên tia sáng.
Gã chỉ vào Long Tam nói: “Nếu hắn ngăn lại thì sao?”
Sở Bắc khẽ lắc đầu.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể thắng tôi, tôi có thể đảm bảo với anh người của Long Hổ Môn chắc chắn sẽ đứng ngoài nhìn”.
Nghe thế Thôi Vân mừng rỡ.
“Vậy được, ván cược này, tôi…”
Thế nhưng gã vừa nói hết câu một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
“Làm càn!”
Người nói là Thôi Viễn Sơn, chỉ thấy Thôi Viễn Sơn sầm mặt đi đến trước mặt Thôi Vân.
“Tiểu Vân, chưa được tôi đồng ý cậu đã tự ý cược với cậu ta, cậu còn xem người gia chủ là tôi đây ra gì không?”
Thôi Vân đổi sắc.
Lúc này gã mới phản ứng lại.
Gã chỉ là một tổng giám đốc của công ty bảo vệ nhà họ Thôi, người có quyền lên tiếng thật sự không phải gã mà là Thôi Viễn Sơn.
Lúc này nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Thôi Viễn Sơn, gã cười xấu hổ.
“Ông cụ, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”
Thôi Viễn Sơn xua tay, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng nói gì nữa, vụ cược này tôi chơi với cậu ta”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn nhìn Sở Bắc trầm giọng nói: “Tôi lấy thân phận là gia chủ của nhà họ Thôi cược với cậu, cậu nghĩ thế nào?”
Sở Bắc bình thản gật đầu.
“Ai cũng được, dù sao đều là các ông mà thôi, đổi người khác cũng không sao”.
Phách lối! Phách lối một cách ngang ngược.
Nghe Sở Bắc nói thế, khóe môi Thôi Viễn Sơn khẽ giật, thầm quyết định chỉ cần thắng được ván cược này, ông ta nhất định sẽ khiến Sở Bắc biết được thủ đoạn của nhà họ Thôi.
“Được rồi, vậy bắt đầu tính giờ từ bây giờ, tôi muốn xem thử cậu có khả năng bảo tập đoàn Bắc Dã ngừng hợp tác với bọn tôi không”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn ngồi xuống ở một bên.
“Long Tam, ông sang đây”.
Lúc này Sở Bắc bỗng gọi Long Tam đến.
Long Tam sửng sốt, vội đi về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở”.
Đi đến trước mặt Sở Bắc, gã cung kính đáp.
Gã đã từng tự mình chứng kiến năng lực của Sở Bắc, tuyệt vọng và sợ hãi đó vẫn còn là ký ức mới mẻ với gã.
Thế nên gã không dám thất lễ trước mặt Sở Bắc.
“Đến gần một chút, đứng xa như thế sao tôi nói chuyện được?”
Nghe vậy Long Tam nhanh chóng đến gần Sở Bắc hơn.
Sau đó Sở Bắc nói nhỏ bên tai Long Tam dặn dò vài câu.
Sự ngông cuồng của Long Tam thay đổi, đến cùng trong mắt gã chỉ còn lại kinh ngạc.
“Cậu Sở, như thế được sao?”
Long Tam do dự hỏi.
“Anh không cần quan tâm, anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được”.
Sở Bắc chỉ thờ ơ đáp lại ngờ vực của Long Tam.
Thấy Sở Bắc nói như thế, Long Tam chỉ có thể gật đầu, kìm nén thắc mắc trong lòng xuống đi ra khỏi phòng VIP.
“Hừ! Giả thần giả quỷ”.
Thấy Long Tam ra khỏi phòng VIP, Thôi Vân ở một bên cười nhạo cũng không ngăn lại.
Gã không sợ Long Tam chạy mất, thật ra nếu Long Tam nhân cơ hội này chạy thì ngược lại gã sẽ cảm thấy cực kỳ vui.
Vì chỉ cần Long Tam đi rồi, những người còn lại của Long Hổ Môn sẽ trở thành một đám hỗn loạn, không cần phải sợ.
Khác với những gì gã nghĩ, khi Thôi Hạo nhìn thấy Long Tam ra khỏi phòng VIP, sắc mặt hơi thay đổi.
Hắn ta do dự đi đến trước mặt Thôi Viễn Sơn, nhỏ giọng nói: “Ông nội, chắc chắn tên mù này vừa nói gì đó với Long Tam, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Thôi Viễn Sơn lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tự tin.
“Cháu yên tâm, nếu là chuyện khác thì ông vẫn không dám đảm bảo, nhưng chỉ riêng chuyện này, ông có thể chắc chắn nói với cháu rằng người thắng là chúng ta”.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, Thôi Hạo hơi yên tâm một chút, nỗi lo lắng cũng không còn nữa.
Một phút trôi qua, Long Tam đẩy cửa phòng VIP đi vào.
Thôi Vân nhìn Long Tam, ánh mắt lộ ra vẻ chế nhạo.
“Không ngờ anh quay lại rồi, vừa rồi tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt cổ rồi chứ”.
Long Tam lạnh lùng nhìn Thôi Vân, mặc kệ gã.
Thật ra lúc này gã đã không bình tĩnh được, thậm chí là như một cơn sóng lớn gợn đến.
Vì vừa rồi Sở Bắc nói cho gã một số điện thoại, còn nói với gã liên lạc với số điện thoại này, chỉ cần nói tên và ý muốn của anh, đối phương chắc chắn sẽ biết làm thế nào.
Long Tam cũng gọi đến số điện thoại lên màn hình, khiến gã bất ngờ là thân phận của người nhận điện thoại.
Nghĩ đến thân phận của người kia, gã nhìn mấy người nhà họ Thôi, trong lòng cảm thấy thương hại đối phương.
“Các cậu đối đầu với ai không tốt à, cứ phải gây chuyện với cậu Sở, từ sau hôm nay e là nhà họ Thôi cũng không còn chỗ đứng ở thành phố Tân Hải nữa rồi”.
Long Tam thầm nghĩ.
Cứ thế năm phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì.
Thôi Hạo không còn lo lắng gì nữa, ngược lại cảm thấy có chỗ dựa nên không cần sợ nữa.
Hắn ta khiêu khích nhìn Sở Bắc, đắc ý nói: “Đã năm phút rồi, anh vẫn nên nhận thua đi, như thế tôi có thể khiến anh chết thoải mái một chút”.
Nghe Thôi Hạo nói thế, Sở Bắc lạnh nhạt cười lắc đầu.
“Chưa đến mười phút mà, gấp cái gì?”
Thấy bộ dạng bình tĩnh như thường của Sở Bắc, ánh mắt Thôi Hạo lộ ra vẻ thù hận.
“Hừ! Mày cứ mạnh miệng đi, lát nữa đến lúc mày khóc đấy”.
Sở Bắc thờ ơ cười không nói gì.
Cứ thế ba phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thôi Viễn Sơn nãy giờ ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên.
Gã lạnh nhạt cười nhìn Sở Bắc.
“Xem ra vận may của tôi tốt hơn, ván cược của chúng ta cuối cùng vẫn là tôi thắng”.
Nghe thế Sở Bắc lắc đầu.
“Vẫn còn một phút nữa, chưa đến giây cuối cùng mà giờ lại nói thắng thua e là vẫn còn quá sớm nhỉ?”
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Viễn Sơn vẫn không tức giận mà bật cười nói: “Lẽ nào cậu vẫn nghĩ ở phút cuối cùng có thể xuất hiện kỳ tích gì sao?”
Sở Bắc gật đầu.
“Hôm nay là ngày tốt, tôi tin chắc sẽ có kỳ tích xuất hiện”.
Thôi Viễn Sơn bật cười nói: “Nếu như thế thì tôi chống mắt lên xem”.
Thôi Hạo ở một bên vốn muốn chế giễu Sở Bắc vài câu nhưng bị Thôi Viễn Sơn ngăn lại.
“Tiểu Hạo, không gấp! Nếu cậu Sở đã tự tin như thế thì chúng ta để cậu ta thua khâm phục khẩu phục”.
Thôi Hạo không dám không nghe lời Thôi Viễn Sơn, hắn ta chỉ đành không cam lòng gật đầu lùi sang một bên.
Thế nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa phòng VIP bỗng mở ra.
Sau đó hai người từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi, vội bước đến đón..