“Con sâu làm rầu nồi canh ta, chết cũng đáng!”
Người thanh ta niên lạnh lùng nói, không hề có ý nhân nhượng.
Thôi Viễn Sơn và Thôi Vân thấy thế thì đều ngẩn ra.
Đường đường là phó tổng của tập đoàn Bắc Dã mà lại phải quỳ dưới chân người thanh ta niên này, hơn nữa ông ta còn gọi cậu thanh ta niên ấy là tổng giám đốc.
Nghĩ tới đây, nhóm Thôi Viễn Sơn đều nhăn mặt.
Thôi Viễn Sơn thấp thỏm nhìn người thanh ta niên ấy rồi hỏi: “Cậu… cậu là…”
Cùng lúc đó, trong lòng ông ta chợt dâng lên một cảm giác vô cùng bất an.
Hiện giờ, dù ông ta có dốt đến mấy thì cũng đã biết cậu thanh ta niên này có thân phận không đơn giản.
Nếu không, Dư Hướng Quân đã chẳng quỳ xuống cầu xin anh ta như vậy.
Ngoài ra, Dư Hướng Quân còn gọi anh ta là chủ tịch, hình như thân phận của người thanh ta niên này rất cao.
Thôi Viễn Sơn hỏi như vậy là vì vẫn ôm một mộng tưởng may mắn.
Ông ta mong cậu thanh ta niên này không có quan hệ quá lớn với tập đoàn Bắc Dã.
Song, câu trả lời của anh ta đã đập tan hi vọng của Thôi Viễn Sơn.
Anh ta cười lạnh nói: “Tôi là Thanh Phong, bây giờ chắc ông biết thân phận của tôi rồi chứ?”
Cái gì! Thanh Phong?
Nghe người thanh niên nói vậy, nhóm Thôi Viễn Sơn lập tức biến sắc mặt, mặt ai cũng tái nhợt.
Tập đoàn Bắc Dã có thế lực rất mạnh ở Tân Hải, dù họ chưa từng gặp lãnh đạo của tập đoàn này bao giờ.
Nhưng họ đã từng nghe đến tên của tổng giám đốc là Thanh Phong.
Lúc này, nhóm Thôi Viễn Sơn đều thấy tuyệt vọng.
Thôi Viễn Sơn nhìn Thanh Phong với vẻ sợ hãi.
Khác với những người khác trong nhà họ Thôi, ông ta hiểu rõ về thân phận của Thanh Phong hơn.
Có tin đồn rằng Thanh Phong là cấp dưới của thần tướng trấn quốc, mà đó chính là người đang chống lưng cho tập đoàn này.
Thôi Viễn Sơn nghĩ đủ mọi cách để thúc đẩy hợp tác giữa nhà họ Thôi và tập đoàn Bắc Dã với mục đích lớn nhất là nhờ tập đoàn này để kết nối với thần tướng trấn quốc.
Phải biết rằng thần tướng trấn quốc là rường cột của quốc gia, là đối tượng mà cả nước Long Quốc ngưỡng mộ.
Có thể nói anh là người có địa vị và quyền lực tối cao ở đất nước này.
Nếu nhà họ Thôi ông ta có thể thông qua việc hợp tác với tập đoàn Bắc Dã để tiếp cận được với thần tướng trấn quốc thì sau này họ sẽ một bước lên mây và bỏ xa các gia tộc hàng đầu khác ở Tân Hải.
Nhưng hiện giờ, câu nói của Thanh Phong đã dập tắt ước mơ của Thôi Viễn Sơn rồi.
Trông vẻ lạnh lùng của Thanh Phong, Thôi Viễn Sơn cán răng nói: “Tổng giám đốc Thanh Phong, nhà họ Thôi chúng tôi chưa từng làm gì đắc tội với tập đoàn mình, không biết tại sao cậu lại huỷ bỏ hợp tác vậy ạ?”
“Chưa từng đắc tội ư?”
Nghe thấy thế, Thanh Phong bật cười.
“Các người ngang nhiên đút lót lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tôi, vậy mà ông còn dám nói là không đắc tội với chúng tôi à?”
Đi theo Sở Bắc đã lâu, Thanh Phong biết rõ điều anh ghét nhất là người của mình công tư không phân minh, nhất là chuyện nhận hối lộ thì càng cấm kỵ.
Hành vi của Dư Hướng Quân rõ ràng đã chạm tới giới hạn của Sở Bắc và cả tập đoàn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nhà họ Thôi có mắt như mù, đã đắc tội với Sở Bắc.
Ngay từ khi Thôi Viễn Sơn gây chuyện với Sở Bắc, vận mệnh của nhà họ Thôi đã sang một trang mới rồi.
Thôi Viễn Sơn tái mặt, định phản bác nhưng Dư Hướng Quân đã thừa nhận mất rồi.
Dù bây giờ, ông ta có biện minh cho mình thì chắc chắn Thanh Phong cũng không tin nữa.
Nghĩ vậy, ông ta càng có vẻ chán nản hơn.
Ông ta nhìn Thanh Phong rồi cắn răng hỏi: “Lẽ nào chúng ta không còn cơ hội cứu vãn nào nữa sao?”
Thanh Phong thờ ơ gật đầu với vẻ châm chọc.
“Đến nước này rồi mà ông vẫn không biết nhà họ Thôi mình đã phạm phải một sai lầm ngu dốt đến mức nào ư?”
Sai lầm ngu dốt?
Nghe xong, Thôi Viễn Sơn chợt ngẩn ra.
Ngay sau đó, ông ta như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng ngoảnh về phía Sở Bắc rồi tỏ vẻ khó tin.
“Là cậu giở trò đúng không?”
Lúc này, nhờ lời nhắc của Thanh Phong, ông ta mới nhớ ra việc mình vừa cá cược với Sở Bắc.
Sở Bắc từng nói tập đoàn Bắc Dã sẽ huỷ việc họp tác với ông ta, nhưng ông ta không tin.
Bây giờ, sau khi mọi thứ diễn ra trước mặt, Thôi Viễn Sơn có muốn không tin cũng không được.
Cùng lúc đó, ông ta hiểu ra tất cả mọi chuyện là do Sở Bắc.
Sở Bắc thản nhiên mỉm cười.
“Tôi đã nói rồi, tập đoàn Bắc Dã sẽ không hợp tác với nhà ông đâu, giờ thì ông tin chưa?”
Nghe Sở Bắc nói vậy, Thôi Viễn Sơn cảm thấy mắt mình nóng ran.
Ông ta căm phẫn nhìn Sở Bắc, miệng méo xệch, đồng thời cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này thì ban nãy, còn lâu ông ta mới tham gia cá cược.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, không thể cứu vãn được nữa rồi.
“Coi như cậu giỏi, hôm nay tôi thua, chúng ta đi!”
Nghĩ tới đây, Thôi Viễn Sơn hậm hực nói một câu rồi xoay người định bỏ đi.
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt lên tiếng.
“Sao thế? Gia chủ Thôi định cứ thế bỏ đi à?”
Thôi Viễn Sơn hơi biến sắc mặt, ông ta sầm mặt nhìn Sở Bắc rồi hừ lạnh một tiếng.
“Cậu còn muốn gì nữa? Lẽ nào cậu định giữ chúng tôi lại hay sao?”
Sở Bắc hờ hững lắc đầu rồi nói: “Tôi không có một chút hứng thú nào với nhà ông cả, nhưng tôi đã thắng rồi, hình như nhà ông nên thực hiện giao ước đi chứ!”
Giao ước?
Thôi Viễn Sơn biến sắc mặt.
Bây giờ, ông ta mới nhớ ra chuyện đó.
Theo giao ước thì nếu ông ta thua thì sẽ phải rời khỏi Tân Hải.
Ông ta đồng ý điều kiện này của Sở Bắc là vì nghĩ mình sẽ thắng chắc.
Ai ngờ đâu kết quả lại không được như mong muốn.
Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không thể thực hiện giao ước này được.
Vì gốc rễ của nhà họ Thôi ở Tân Hải, ông ta không chó phép nhà mình rời khỏi đây.
Bởi một khi đi thì thực lực của họ sẽ bị giảm mạnh, hơn nữa cũng không còn danh tiếng gì nữa, đây là điều mà ông ta không muốn thấy.
Nghĩ vậy, Thôi Viễn Sơn hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu cậu đổi yêu cầu khác thì tôi có thể đồng ý, chứ bắt tôi rời khỏi Tân Hải thì không!”
Thôi Hạo và Thôi Vân cũng nhìn Sở Bắc với vẻ khó chịu hết mức có thể.
Nghe thấy thế, giọng nói của Sở Bắc chợt lạnh hẳn đi.
“Nhà họ thôi định ăn quỵt à?”
Thôi Viễn Sơn giật khoé miệng.
Ông ta là một người đức cao vọng trọng ở Tân Hải nên rất quan trọng danh tiếng.
Nhưng hôm nay, ông ta không thể thực hiện giao kèo được..