Vì gốc rễ của nhà họ Thôi đều ở Tân Hải nên nếu nhà họ rời khỏi đây chắc chắn sẽ nhận phải một cú đả kích nặng nề.
Thôi Viễn Sơn thoáng do dự rồi nói: “Cậu đổi yêu cầu khác đi thì tôi sẽ thực hiện ngay, nhưng riêng chuyện đó thì tôi không thể đồng ý được, thậm chí cả nhà họ Thôi cũng sẽ không đồng ý”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc cười lạnh một tiếng.
“Dám chơi thì phải dám chịu, nếu ông định chơi ăn gian thì đừng trách tôi là ác”.
Dứt lời, Sở Bắc nói với Thanh Phong: “Sau hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Thôi ở Tân Hải nữa”.
Thanh Phong nghiêm mặt rồi gật đầu ngay.
“Vâng thưa anh Sở!”
Thanh Phong gọi Sở Bắc như vậy vì anh từng dặn không được qua phô trương trước mặt người ngoài.
Sở Bắc nói xong thì đứng dậy, sau đó cầm gậy trúc quay người bỏ đi.
Sở Bắc vừa đi, Thanh Phong đã ngoảnh sang nhìn Thôi Viễn Sơn rồi lạnh giọng nói.
“Nội trong ngày hôm nay, các người phải rời khỏi Tân Hải, không thì tự lo lấy thân đi”.
Dứt lời, anh ta cũng quay người bỏ đi luôn.
Còn Dư Hướng Quân đang quỳ dưới đất thì từ đầu đến cuối, không dám ngẩng đầu lên nhìn đến một lần.
Thôi Viễn Sơn sa sầm mặt, ông ta nghiến răng nhìn Dư Hướng Quân đang thất thâng quỳ dưới đất rồi hỏi: “Phó tổng giám đốc Dư, chuyện này là sao?”
“Sao chăng cái gì?”
Dư Hướng Quân đứng dậy, sau đó ngẩng lên nhìn rồi gào vào mặt Thôi Viễn Sơn.
“Mẹ kiếp, tôi cũng muốn biết đang có chuyện gì đây.
Thôi Viễn Sơn, nhà họ Thôi ông hại chết tôi rồi!”
Nói rồi, Dư Hướng Quân định xông lên đánh Thôi Viễn Sơn.
Song, ông ta chưa kịp lại gần thì đã vị vệ sĩ của Thôi Viễn Sơn xử lý.
“Dư Hướng Quân, ông điên mẹ nó rồi hả?”
Thôi Hạo thấy thế thì ngạc nhiên rồi vội vàng lao tới, sau đó tát cho Dư Hướng Quân một cái.
Hứng trọn một cái tát vào mặt, nhưng Dư Hướng Quân không hề thấy đau, trái lại còn bật cười ha hả.
“Ha ha! Thôi Hạo, chúng mày hại tao rồi thì cứ chờ đấy, nhà chúng mày sẽ gặp quả báo sớm thôi”.
Dư Hướng Quân bật cười như đã phát điên.
Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức nổi điên.
“Mẹ kiếp, ông chán sống rồi hả!”
Hắn ta gào lên rồi lại xông tới đánh Dư Hướng Quân, nhưng đã bị Thôi Viễn Sơn cản lại.
“Ông ơi, ông đừng cản cháu, hôm nay cháu phải cho lão già chết tiệt này một bài học nhớ đời.
Ông ta dám rủa nhà mình, cháu không thể bỏ qua được”.
Chát!
Song, Thôi Hạo vừa nói dứt câu thì đã bị Thôi Viễn Sơn tát cho một cái.
Hắn ta sững người rồi ôm mặt, sau đó nhìn Thôi Viễn Sơn với vẻ khó tin và tủi thân.
“Ông, sao ông lại đánh cháu?”
Trong ấn tưởng của Thôi Hạo, từ nhỏ đến lớn, Thôi Viễn Sơn chưa bao giờ đánh hắn ta.
Vậy mà hôm nay, Thôi Viễn Sơn lại đánh hắn ta trước mặt bao người.
“Mày là thằng nghịch tử! Tất cả là hoạ do mày gây ra, nếu không tại mày thì nhà họ Thôi đâu có chọc vào các nhân vật lớn đó?”
Vô hình trung Thôi Viễn Sơn đã quy hết mọi trách nhiệm cho Thôi Hạo.
Nghe thấy thế, Thôi Hạo chợt sững người.
Ngay sau đó, hắn ta sụt sịt nói: “Ông ơi, chuyện này là do thư ký Tôn nói cho cháy, anh ta bảo ở đây có người bất kính với nhà mình nên cháu mới tới mà”.
Thư ký Tôn?
Thôi Viễn Sơn ngoảnh sáng nhìn người đàn ông đeo kính ở cạnh mình rồi sầm mặt.
“Thư ký Tôn, cậu có gì để nói không?”
Tôn Duyệt tái mặt, sợ đến mức quỳ xuống đất với vẻ oan ức.
“Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích đã, tôi…”
Song, hắn vừa lên tiếng thì đã bị Thôi Viễn Sơn cắt ngang.
“Tôi không muốn nghe cậu giải thích, nếu hôm nay nhà tôi không qua được kiếp nạn này thì cậu biết hậu quả là gì rồi đấy”.
Dứt lời, ông ta không cho Tôn Duyệt cơ hội lên tiếng, mà bảo Thôi Vân cũng đang nhăn nhó đưa Tôn Duyệt đi.
Xong xuôi, Thôi Viễn Sơn lại nhìn sang Long Tam đang nhàn nhã ngồi xem một bên, ông ta hít sâu một hơi rồi tỏ vẻ cầu xin.
“Long Tam, xin cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu Sở đó rốt cuộc có thân phận thế nào?”
Long Tam nghe xong thì trầm mặc lắc đầu.
“Gia chủ Thôi, không phải tôi không muốn nói, mà là không được phép.
Tôi đã nhắc ông từ đầu rồi, cậu Sở là người mà chúng ta không được đắc tội, giờ ông tự cầu phúc đi!”
Long Tam nói xong thì im lặng, mặc kệ Thôi Viễn Sơn có hỏi dò thế nào thì gã cũng không tiết lộ nửa lời.
Thôi Viễn Sơn vô cùng căm phẫn, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ đành hừ lạnh một tiếng.
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, ông ta dẫn người nhà họ Thôi rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Long Tam và người của Long Hổ Môn cùng Ngô Lương.
Thấy tất cả mọi người bỏ đi rồi, Ngô Lương mới dè dặt nhìn Long Tam.
“Anh Long, tôi…”
Vì quá căng thẳng nên ông ta lắp bắp mãi không nói nên lời.
Long Tam thấy thế thì xua tay.
“Được rồi, coi như ông may mắn, cậu Sở đã tha thứ cho ông rồi.
Chuyện này xong, nhưng sau này nếu ông dám tái phạm thì tôi không cứu được nữa đâu”,
Nghe thấy thế, Ngô Lương mừng rỡ, vội vàng vỗ vực thề thốt.
“Anh Long yên tâm, tôi biết mình phải làm gì rồi, nếu anh Sở có tới thì tôi sẽ đích thân ra đón tiếp, không dám lơ là”.
Đùa nhau chắc! Chỉ với dăm ba câu đơn giản mà Sở Bắc đã có thể khiến một gia tộc tầm cơ như nhà họ Thôi phải gục tại chỗ, thì sao một nhân vật nhỏ bé như ông ta dám chọc giận được.
Hơn nữa, ông ta còn phát hiện chắc chắn Sở Bắc và tập đoàn Sở Bắc có mối quan hệ mật thiết nào đó.
Riêng điểm này đủ khiến ông ta phải nịnh bợ anh rồi.
Nếu không, chẳng may chọc giận anh thì ông ta chết lúc nào không hay mất.
“Ừm, chuyện hôm nay đến đây là xong, đi thôi!”
Long Tam hờ hững nói, sau đó dẫn người của Long Hổ Môn rời đi.
Còn nhà họ Thôi có trả thù Long Hổ Môn hay không thì gã không hề lo.
Vì từ tình hình ban nãy có thể thấy, chắc chắn Sở Bắc sẽ không bỏ qua cho nhà họ.
Nhà họ Thôi có mạnh đến mấy thì cũng không đọ lại với tập đoàn Bắc Dã được.
Lần này, nhà họ coi như xong rồi.
Sau khi rời khỏi khách sạn Ngoạ Long, Ngô Bình bắt xe đến cửa hàng đồ chơi.
Nhưng anh vừa xuống xe, định đi vào cửa hàng thì thấy có tiếng cãi vã vang lên bên tai.
“Con kia, em họ mày hại bọn tao mất mấy chục nghìn, hôm nay mày mà không đền thì bọn tao sẽ phá cửa hàng”.
Có khá nhiều người xúm lại trước cửa của cửa hàng đồ chơi, có năm sáu tên côn đồ đang chặn trước cửa..