Một cô gái thướt tha mắt ngọc mày ngài đang đứng đối diện với đám thanh niên bặm trợn ấy.
Đó chính là Lạc Tuyết.
Lúc này, cô nhìn đám đó mà mắt đã rưng rưng.
Sau khi Sở Bắc rời đi, một mình cô đang dọn dẹp ở cửa hàng thì một lát sau, Dương Ân đã tới.
Cậu ta không đi một mình, mà còn kéo thêm năm, sáu người thanh niên khác nữa.
Bọn họ vừa vào đã chỉ trỏ khắp nơi, thậm chí có người còn cố ý làm hỏng không ít đồ chơi trong quán.
Lạc Tuyết vội ngăn cản, nhưng không ngờ đám đó chẳng những không dừng tay, mà còn hung hăng hơn, tiếp tục đập phá đồ trong quán.
Không lâu sau, cả cửa hàng đã bị họ quậy tanh bành.
Đồ chơi mà Lạc Tuyết vừa mua cũng bị làm hỏng hết.
Đến chính cô cũng bị thương vì ngăn cản họ.
Cô định gọi cho Sở Bắc rồi, nhưng không ngờ vừa lấy điện thoại ra, đã bị một người thanh niên xông tới rồi giật mất, sau đó hắn ném máy cô xuống đất vỡ tan.
Lạc Tuyết vừa tức vừa sợ, nhưng vẫn cố kiềm chế nỗi sợ hãi để lý sự với họ.
Rõ ràng đám này đến đây gây sự để bắt cô trả tiền cho Dương Ân.
Nhưng bọn họ đòi những 150 nghìn, giờ cô làm gì có ngần ấy tiền, mà dù có đi chăng nữa thì cô cũng không đời nào trả cho Dương Ân.
Vì cô và Sở Bắc đã cho Dương Ân tiền hai lần rồi.
Bây giờ nếu cô còn trả tiền hộ cậu ta nữa thì sau này, chắc chắn Dương Ân còn gây hoạ tiếp với mức độ còn khủng khiếp hơn.
“Dương Ân, xem ra mày không có vị trí gì trong lòng chị họ mày rồi.
Người ta không chịu trả tiền cho mày đâu, giờ phải làm sao đây?”
Một gã thanh niên mặc áo đỏ dẫn đầu hầm hừ nhìn Dương Ân hỏi.
Dương Ân tái mặt rồi nhìn Lạc Tuyết với vẻ van nài.
“Chị Tiểu Tuyết, chị nể mặt mẹ em giúp em nốt lần này đi.
Em thề là chỉ một lần này nữa thôi, sau này chắc chắn em sẽ không bao giờ vay tiền chị nữa”.
Song, cậu ta vừa nói dứt câu thì Lạc Tuyết đã bật cười.
Cô giận dữ chỉ tay vào cửa hàng đồ chơi bị quậy tanh bành rồi nghiêm giọng nói: “Cậu có biết tôi tốn bao nhiêu tiền để mở cửa hàng này không? Bây giờ, cậu lại dẫn đám này đến đây gây rối, cậu có biết tôi vừa tổn thất bao nhiêu tiền không?”
“Vậy mà cậu còn mặt dày xin tôi trả tiền cho cậu, cậu có còn liêm sỉ không hả?”
Nghe thấy thế, Dương Ân biến sắc mặt.
Cậu ta cắn răng nói: “Nếu chị trả cho em ngay từ đầu thì họ đâu phá cửa hàng của chị”.
Thế rồi, cậu ta đã quy hết trách nhiệm cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết đã hoàn toàn nổi giận trước câu nói đó.
“Tôi vừa cho cậu vay tiền cơ mà? Cậu đưa cho họ luôn là được, tại sao còn dẫn họ đến đây?”
Dương Ân thoáng do dự rồi ấp úng nói: “Em tiêu hết chỗ tiền ấy rồi”.
Tiêu hết rồi?
Nghe xong, Lạc Tuyết trợn tròn mắt.
Cô khó tin nhìn Dương Ân rồi gào lên: “Thêm cả chỗ lúc sáng nữa là cậu có 300 nghìn, thế mà đã tiêu hết rồi ư?”
Dương Ân lúng túng gật đầu.
“Chị Tiểu Tuyết, nể tình em là em họ chị, chị trả giúp em đi, em xin chị đấy”.
Da mặt của Dương Ân dày siêu cấp vô địch.
“Cậu xin tôi ư?”
Lạc Tuyết cười lạnh, sau đó chỉ vào đống đồ chơi đã bị đám thanh niên kia đập vỡ.
“Cậu bảo tôi trả tiền giúp cậu, thế ai sẽ chịu trách nhiệm cho những tổn thất của tôi đây?”
Dương Ân nghe thế thì hé miệng, nhưng không biết nói gì.
Đám thanh niên kia thấy thế thì lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Thôi, tao không rảnh nghe chúng mày cãi cọ, trả tiền mau, không thì ông sẽ đập nát cái quán này”.
Lạc Tuyết biến sắc mặt, sau đó nổi giận nhìn người thanh niên áo đỏ rồi nói: “Dương Ân nợ tiền các người thì các người cứ đòi nó, tại sao lại tới gây sự với tôi?”
Gã thanh niên áo đỏ bật cười rồi tuỳ ý nhìn Lạc Tuyết từ đầu xuống chân.
Sau đó, gã cười lạnh nói: “Ai bảo cô là chị họ nó, hơn nữa chính miệng nó đã nói là cô sẽ trả tiền cho nó rồi.
Tôi không cần biết gì hết, chỉ cần cô trả tiền thì bọn này sẽ lượn ngay”.
“Tôi không có tiền!”
Lạc Tuyết quả quyết nói.
“Không có tiền ư?”
Gã thanh niên áo đỏ lập tức sa sầm mặt.
“Không có tiền cũng không sao, tôi thấy cô cũng có chút nhan sắc, chỉ cần cô chịu đi chơi với bọn tôi thì tôi sẽ không xí xoá khoản tiền ấy”.
Gã vừa nói dứt câu thì đám côn đồ phía sau lập tức nhìn Lạc Tuyết hau háu.
Lạc Tuyết tái mặt, bắt đầu thấy hoảng sợ.
“Đừng có mơ! Các người mà không đi là tôi la lên đấy!”
Gã áo đỏ tỏ vẻ coi thường: “Cứ tự nhiên, để tôi xem có ai đến cứu cô không!”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết bắt đầu thấy tuyệt vọng.
Cô căm ghét nhìn Dương Ân rồi nói: “Dương Ân, cậu gây chuyện ở ngoài, tại sao lại bắt tôi phải gánh hộ?”
Dương Ân chỉ biết im lặng.
Một lát sau, cậu ta nói: “Chị Tiểu Tuyết, họ chỉ cần tiền thôi, nhận tiền rồi là họ sẽ đi ngay, chị mau đưa tiền cho họ đi”.
Lạc Tuyết chỉ muốn phát điên, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực dội vào lòng cô.
Gã áo đỏ thấy Lạc Tuyết không chịu trả tiền thì bắt đầu nổi giận.
“Anh em đâu, dẫn nó đi!”
Đám thanh niên sau lưng gã sáng mắt lên rồi nhanh chóng tiến lên định ra tay với Lạc Tuyết.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói lạnh băng vanh lên.
“Các người động vào cô ấy thử xem!”
Nghe thấy giọng nói đó, tên áo đỏ lập tức sững người.
Ngay sau đó, gã bỗng thấy sợ hãi và lạnh toát người một cách kỳ lạ.
Gã cảm nhận được một sự nguy hiểm khủng khiếp từ giọng nói ấy.
“Sở Bắc!”
Trong lúc đám thanh niên đang thấy khiếp sợ, Lạc Tuyết đã hô lên với vẻ vui mừng.
Người đó chính là Sở Bắc!
Thấy anh một cái là cô chạy thẳng tới ngay.
Chỉ ở cạnh anh, cô mới thấy an toàn.
Lạc Tuyết vội rúc vào lòng Sở Bắc rồi bật khóc nức nở..