“Dương Ân, thằng chó chết, mẹ nó nếu không phải mày, mấy người ông đây cũng không tổn thất hơn trăm nghìn, mày còn không biết xấu hổ đứng đây đùn đẩy trách nhiệm?”
Bị thanh niên áo đỏ tát một phát, Dương Ân nhất thời choáng váng.
Cậu ta đột nhiên hừ lạnh một tiếng, muốn nói lời hung ác, nhưng khi cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tàn độc của thanh niên áo đỏ thì lập tức sợ hãi.
“Anh… cho dù như vậy, anh cũng không thể đánh tôi, tôi chính là em họ của Sở Bắc, nếu anh còn dám đánh tôi, tôi… tôi bảo Sở Bắc đánh anh tàn phế!”
Rơi vào đường cùng, cậu ta chỉ có thể lấy Sở Bắc ra làm bia đỡ đạn.
Bởi vì cậu ta phát hiện, bây giờ thanh niên áo đỏ vô cùng e ngại Sở Bắc.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói dứt lời, chỉ thấy sắc mặt thanh niên áo đỏ đột nhiên thay đổi.
Trong ánh mắt hắn ta nhìn Sở Bắc lộ ra hoảng sợ sâu sắc.
Sở Bắc thấy Dương Ân lại lấy mình làm bia đỡ đạn, trong mắt lập tức toát vẻ không vui.
Nhưng anh cũng không phá hỏng tính toán của Dương Ân nữa.
Dù sao, mấy tên lưu manh trước mắt cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Hơn nữa bọn họ dám đập phá cửa hàng, quả thật là không biết sống chết!
“Được rồi, chuyện giữa các người thì tự mà giải quyết, bây giờ bồi thường tiền, sau đó dọn dẹp quét tước sạch sẽ nơi này, xong xuôi các người có thể cút đi!”
Nghe thấy lời của Sở Bắc, sắc mặt vốn trắng bệch của thanh niên áo đỏ và mấy tên lưu manh lập tức trở nên khó coi hơn.
Sở dĩ bọn họ tìm Dương Ân đòi tiền là bởi vì sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bọn họ đã không còn nhiều tiền.
Bằng không, bọn họ cũng không ép Dương Ân dẫn bọn họ đến nơi này đòi tiền.
Nhưng bây giờ, lời Sở Bắc nói với bọn họ chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
“Anh… anh Sở, chúng tôi thật sự không có tiền, anh có thể…”
Thanh niên áo đỏ nhìn Sở Bắc, ánh mắt lộ vẻ khó xử.
Nhưng mà, hắn ta còn chưa nói hết lời đã bị Sở Bắc cắt ngang.
“Sao vậy, các người muốn quỵt?”
Sở Bắc thản nhiên nói.
Đồng thời, một luồng sát khí không hề che giấu từ trên người Sở Bắc tỏa ra, ập về phía mấy người thanh niên áo đỏ.
“A!”
Cảm nhận sát ý từ trên người Sở Bắc truyền đến, sắc mặt mấy người thanh niên áo đỏ lập tức thay đổi.
Lúc này trong mắt bọn họ, Sở Bắc đã trở thành tu la sát thần trở về từ địa ngục.
Sở Bắc chỉ đứng ở đó đã mang lại cho bọn họ cảm giác sợ hãi cực độ.
Thanh niên áo đỏ lộ vẻ van nài nhìn Sở Bắc, nói: “Đại ca, chúng tôi thật sự không có tiền, lần này là chúng tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối không tái phạm nữa”.
Sở Bắc thấy vậy, chẳng muốn để ý đến những người này, mà dứt khoát gọi điện thoại cho Thanh Vũ.
“Trong vòng mười phút, dẫn người đến cửa hàng đồ chơi”.
Nói xong, anh cúp điện thoại, sau đó đi đến một chiếc ghế còn nguyên không bị đập phá, ngồi xuống.
“Hôm nay, các anh không bồi thường số tiền này thì cũng không cần rời khỏi nơi này!”
Nghe thấy lời Sở Bắc nói, sắc mặt mấy người thanh niên áo đỏ càng thêm khó coi.
Nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy được, lúc này trong mắt bọn họ đều xuất hiện vẻ sợ hãi và hối hận.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bọn mày mau xem trên người còn bao nhiêu tiền thì lấy hết ra đi, mọi người góp lại với nhau!”
Thấy Sở Bắc quyết tâm muốn bọn họ bồi thường, sắc mặt thanh niên áo đỏ rất khó coi, rống lên với mấy tên lưu manh.
Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên lưu manh lần lượt khóc lóc kể lể.
“Đại ca, tiền của em hôm qua đã bồi thường cho ông chủ khách sạn rồi, bây giờ trên người em căn bản không có bao nhiêu tiền”.
“Đúng vậy đại ca, em cũng không có tiền, anh bảo em lấy tiền, bây giờ em căn bản không lấy ra nổi”.
“Đại ca, anh cũng biết tình huống của em, em vốn không có bao nhiêu tiền, hôm qua đã đưa hết cho anh, bây giờ trên người không còn đồng nào”.
Nghe thấy lời của mấy tên lưu manh, sắc mặt thanh niên áo đỏ khó coi cực độ.
Nhưng mà hắn ta cũng biết, lời bọn họ nói đều là sự thật.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là hắn ta, bây giờ trong thời gian ngắn hắn ta cũng không lấy ra được bao nhiêu.
Do dự một lát, thanh niên áo đỏ đi đến trước mặt Sở Bắc, cúi người thật sâu với Sở Bắc.
“Đại ca! Anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy, lần này anh tha cho chúng tôi đi, anh bảo chúng tôi làm gì cũng được”.
Nhưng mà, đối mặt với than thở của hắn ta, Sở Bắc lại không hề bị lay động.
“Không lấy được tiền ra?”
Sở Bắc cười lạnh một tiếng: “Vậy khi các anh đập phá cửa hàng của vợ tôi có từng nghĩ đến vấn đề này hay không?”
Thanh niên áo đỏ nghẹn lời.
Trước khi Sở Bắc chưa xuất hiện, hắn ta ỷ vào người đông thế mạnh, lại thêm Lạc Tuyết là một người phụ nữ, hắn ta căn bản coi thường không quan tâm.
Nhưng dù thế nào hắn ta cũng không ngờ Sở Bắc lại khó chọc đến vậy, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ không cho người đập phá cửa hàng.
Nhưng bây giờ, bọn họ muốn hối hận thì đã không kịp rồi.
“Đại ca, tôi…”
Thanh niên áo đỏ há to miệng, vốn còn muốn nói điều gì, nhưng đúng lúc này, chợt thấy một chiếc xe lái đến chỗ này.
Sau khi xe dừng lại, một cô gái cực kỳ xinh đẹp từ trên xe đi xuống.
Cô gái cực kỳ xinh đẹp này chính là Thanh Vũ, thuộc hạ của Sở Bắc.
Sau lưng Thanh Vũ có bốn người đàn ông cường tráng.
Thấy cảnh này, sắc mặt thanh niên áo đỏ hơi thay đổi, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm giác không ổn.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Bắc, cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt.
Quả nhiên, cô gái và mấy người đàn ông cường tráng đi đến trước mặt Sở Bắc, khom người thật sâu cúi chào Sở Bắc.
“Thưa cậu”.
Thanh Vũ và mấy người đàn ông cường tráng cùng nhau cúi chào Sở Bắc.
Sở Bắc khẽ gật đầu.
“Thanh Vũ, giao mấy người này cho cô, cô hẳn phải biết nên làm như thế nào”.
Thanh Vũ thoáng nhìn thanh niên áo đỏ và mấy tên lưu manh, gật đầu.
“Cậu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào”.
Thanh niên áo đỏ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhất là ánh mắt Thanh Vũ vừa nhìn hắn ta kia, nó khiến hắn ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Hắn ta lập tức hiểu rõ, có lẽ mấy người trước mắt này còn đáng sợ hơn Sở Bắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta bị loại sợ hãi cực độ bao phủ.
Ngay sau đó, hắn ta quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.
“Anh… anh Sở, tôi biết sai rồi, cầu anh cho tôi một cơ hội, tôi bằng lòng bồi thường tổn thất của cửa hàng đồ chơi”.
Nói đến đây, hắn ta gào lên với mấy tên lưu manh đang ngây ra như phỗng kia.
“Mẹ nó bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua đây xin lỗi anh Sở!”
Nghe thấy lời nói của thanh niên áo đỏ, mấy tên lưu manh lập tức phản ứng, ai nấy đều gắng gượng bò dậy quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.
“Anh Sở, là chúng tôi sai rồi, xin anh cho chúng tôi một cơ hội”.
Sở Bắc không nói gì, mà đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Lạc Tuyết, kéo tay Lạc Tuyết nói.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đi đón Vũ Tâm đi”..