“Nhưng cửa hàng thì phải làm sao?”
Lạc Tuyết nghe Sở Bắc nói thì cứ do dự.
Cửa hàng đồ chơi đã bị mấy tên côn đồ đó đập phá ra thế kia rồi nên cô chẳng còn tâm trạng để làm việc gì khác nữa.
Sở Bắc vỗ nhẹ tay cô, nói: “Em yên tâm, Thanh Vũ sẽ giải quyết chuyện ở đây”.
Lạc Tuyết nghe Sở Bắc nói thế thì cuối cùng cũng gật đầu.
Sau đó họ đã lên xe rời đi mà không thèm đếm xỉa đến Dương Ân và mấy tên côn đồ đó.
Thôi xong rồi!
Thanh niên áo đỏ nhìn thấy Sở Bắc rời khỏi thì vô cùng tuyệt vọng.
Chính vào lúc đó, Thanh Vũ bước đến trước mặt hắn ta.
Thanh niên áo đỏ ngẩng đầu lên, lúc hắn ta bắt gặp đôi mắt lạnh lùng vô tình của Thanh Vũ thì tim bỗng đập loạn nhịp.
Hắn ta đang định lên tiếng thì Thanh Vũ đã đạp lên người hắn ta một đạp.
“Tao không kiên nhẫn như cậu chủ đâu, cho các người mười phút, nếu không móc ra đủ tiền bồi thường thì bọn mày không cần phải nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu”.
Ầm.
Lời của Thanh Vũ cứ như một cú nổ lớn, nổ tung trong đầu của thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đó.
Người đẹp đanh đá trước mắt này đang muốn lấy mạng của bọn họ.
Bỗng dưng trong lòng bọn họ đều ngập tràn cảm giác sợ hãi.
Dương Ân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó cũng phải hoảng hồn.
Cậu ta không ngờ Sở Bắc với vẻ ngoài vô hại thế kia lại có một thuộc hạ đáng gờm thế.
Có vẻ như những người này vô cùng tôn kính Sở Bắc, một sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải chỉ là ngoài mặt.
Hơn nữa, Dương Ân có cảm giác những lời mà cô gái xinh đẹp này nói lúc nãy không phải chỉ là nói chơi.
Nếu như thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đó không làm được thì rất có khả năng cô sẽ giết bọn họ thật.
Cậu ta nghĩ đến chuyện đấy thì tim liền đập loạn nhịp.
Nhưng tiếp ngay đó, ánh mắt lo lắng khi nhìn thanh niên áo đỏ và đám côn đồ liền biến mất, hắn ta đảo mắt rồi lập tức đứng thẳng lưng.
Hắn ta bước đến trước mặt thanh niên áo đỏ, nhìn đối phương bằng ánh mắt của kẻ cơ trên và nụ cười châm biếm.
“Sao hả? Phục chưa? Ông nói cho bọn mày biết, ông là người có gốc gác, chỉ với mấy tên nhãi nhép bọn mày mà muốn đòi tiền ông đây à? Cũng không biết tự lượng sức mình thử”.
Lúc này, vẻ mặt hắn ta đầy đắc ý, khiến người ta có cảm giác như đang dựa hơi.
Thanh Vũ nhìn dáng vẻ hống hách, đắc ý của Dương Ân thì chau mày.
“Anh là ai?”
Dương Ân nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thanh Vũ thì giật mình.
Cậu ta quay lại nhìn Thanh Vũ, nở nụ cười nịnh hót trên mặt rồi vội nói: “Chào người đẹp, tôi là em họ của Lạc Tuyết, tên là Dương Ân, cửa hàng của Tiểu Tuyết là do bọn họ đập phá, nhất định cô phải trừng trị bọn họ cho thích đáng”.
Thanh Vũ nghe Dương Ân nói thì ánh mắt liền thoáng qua sát ý, nhưng chỉ trong tích tắc, nó đã bị cô giấu đi.
Cô từng nghe Sở Bắc nói, đồng thời cô cũng biết nhân phẩm của Dương Ân nên đương nhiên trong lòng không có chút ấn tượng tốt nào với Dương Ân.
Có điều, dù gì thì Dương Ân cũng là em họ của Lạc Tuyết nên cô cũng không thể làm gì quá đáng.
Thanh Vũ nghĩ đến đây thì lạnh lùng đáp: “Nếu như anh không có việc gì thì xin mời rời khỏi đây”.
Rời khỏi hả?
Nếu như là lúc nãy thì Dương Ân sẽ rất mong được rời khỏi nhưng bây giờ khó khăn lắm cậu ta mới được ra vẻ ta đây, sao có thể dễ dàng rời khỏi được?
Cậu ta nở nụ cười trên khuôn mặt, chỉ về thanh niên áo đỏ đang quỳ dưới đất và mấy tên côn đồ rồi giận dữ nói: “Mấy tên này bắt cóc tôi tống tiền, nhất định mọi người phải cho bọn họ biết mặt mới được”.
Vốn dĩ thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đã rất hoảng sợ, giờ nghe Dương Ân nói vậy nữa thì lại càng tuyệt vọng hơn.
Thanh niên áo đỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Ân, nói: “Họ Dương kia, mày đừng có quá đáng, mày lừa tiền của bọn tao, bây giờ lại còn quay sang cắn ngược lại bọn tao, mày có còn là con người không?”
“Qúa đáng sao?”
Dương Ân cười đắc ý: “Tao cứ quá đáng đó, mày làm gì được tao.
Tao nói cho mày biết, Sở Bắc là anh rể tao, có anh ta bảo vệ cho tao thì tao chả sợ ai cả”.
Mặt thanh niên áo đỏ bừng.
Hắn ta giận dữ nhìn Dương Ân, đang định nói thì đột nhiên trợn to mắt, nuốt mấy lời đang muốn nói ngược vào lại.
Bốp!
Thanh Vũ bất ngờ tát cho Dương Ân một bạt tai.
Dương Ân lảo đảo, ngã nhào xuống đất, thét lên với vẻ đầy đau đớn.
Cậu ta không quan tâm đến cơn đau trên mặt, lập tức ngẩng đầu, nhìn Thanh Vũ với vẻ không sao tin nổi, cao giọng chất vấn cô:
“Cô, cô điên rồi sao? Tôi là em họ của Sở Bắc đấy, cô chỉ là thuộc hạ của anh ta mà lại dám đánh tôi sao?”
Thanh Vũ cười lạnh lùng.
“Tên của cậu Sở không phải là thứ mà kẻ tiểu nhân như anh có thể gọi, nếu anh dám nói thêm câu nào nữa thì tôi sẽ cho anh biết tay”.
Dương Ân cảm nhận được sát ý lạnh lùng trong câu nói của Thanh Vũ thì không dám hó hé, ấm ức ngậm miệng lại.
Xem như cậu ta cũng đã nhìn ra được người phụ nữ trước mặt chính là một người phụ nữ điên, cậu ta lo lắng nếu như chọc giận đối phương thì rất có thể sẽ bị đối phương giết chết.
Thanh niên áo đỏ nhìn bộ dạng thê thảm của Dương Ân thì trong lòng liền có cảm giác sảng khoái chưa từng có.
Nhưng tiếp ngay đó, câu nói của Thanh Vũ đã khiến vẻ mặt hắn ta chuyển sang khiếp sợ.
“Còn tám phút nữa”.
Mặt thanh niên áo đỏ biến sắc, hắn ta không dám chậm trễ thêm mà hét ngay vào mặt mấy người còn lại.
“Mẹ nó, không muốn chết thì mau gọi điện gom tiền cho tao!”
Mấy tên côn đồ nghe thanh niên áo đỏ nói thì mặt liền biến sắc, nhanh chóng rút điện thoại ra, bắt đầu gọi điện với bộ dạng kinh hãi.
Cuối cùng thì sau bảy phút bọn họ cũng đã gom đủ tiền.
“Chị đại, bọn tôi đã gom đủ tiền rồi, bây giờ bọn tôi đã đi được chưa?”
Sau khi thanh niên áo đỏ đưa tiền cho Thanh Vũ thì thảng thốt hỏi.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì Thanh Vũ đã lắc đầu.
Cô chỉ vào cửa hàng đồ chơi, lạnh lùng nói: “Chừng nào bọn mày dọn dẹp hết chỗ này thì mới được đi”.
Mặt thanh niên áo đỏ biến sắc.
Lúc này hắn ta mới nhớ ra lời của Sở Bắc nói trước đó, đúng là trước khi Sở Bắc rời khỏi, anh đã bảo bọn họ phải dọn dẹp sạch chỗ này.
Đã bồi thường đủ tiền cho người ta rồi, dọn dẹp thêm chỗ này thì cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận được.
Quan trọng nhất là bản thân hắn ta cũng biết nếu như hắn ta từ chối thì nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Vì vậy sau khi Thanh Vũ nói dứt câu, hắn ta chỉ do dự một chút rồi liền cùng mấy tên côn đồ khác vào trong cửa hàng đồ chơi, bắt đầu ra sức dọn dẹp.
Dương Ân tự thấy đợi ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì nên bỏ đi.
Nhưng chính vào lúc đó, hai thanh niên cao to đột nhiên chặn cậu ta lại.
Dương Ân ngây ra, cậu ta lập tức quay lại, nhìn Thanh Vũ với vẻ mặt và ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
“Các người làm vậy là sao?”
Thanh Vũ chỉ vào cửa hàng đồ chơi, lạnh lùng nói: “Là anh đã dắt bọn họ đến đây đập phá cửa hàng, anh cũng vào dọn dẹp cùng đi”.
Gì cơ?
Dương Ân nghe Thanh Vũ nói thì liền bực bội..