“Cô bảo tôi dọn đống rác rưởi này ư? Có nhầm không vậy?”
Lúc này, Dương Ân đang nhìn Thanh Vũ với vẻ vô cùng khó tin.
Thanh Vũ lắc đầu rồi hờ hững nói: “Đương nhiên anh có thể không làm, nhưng mấy người đàn em của tôi không dễ tính như tôi đâu”.
Thanh Vũ mà dễ tính ư?
Nghe thấy thế, Dương Ân giật khoé miệng.
Dù cậu ta có không muốn đến mấy, nhưng vẫn phải cắn răng quay người đi vào trong cửa hàng đồ chơi sau khi nhìn thấy vẻ hung dữ của hai người đàn ông đô con đứng cạnh mình.
Sở Bắc và Lạc Tuyết không hề biết chuyện đang xảy ra ở đây, lúc này họ đang trên đường đến trường mẫu giáo.
Nhưng còn gần một tiếng nữa mới đến giờ tan học.
Vì vậy, họ đỗ xe ở gần đó rồi chờ Tiểu Vũ Tâm học xong.
“Sở Bắc, cô Thanh Vũ ấy có lai lịch thế nào vậy? Cả mấy người mà cô ấy dẫn tới nữa, em thấy họ rất vạm vỡ, có phải là người xấu không?”
Lạc Tuyết ngẩng đầu lên rồi nghi hoặc nhìn Sở Bắc.
Song, anh chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Tiểu Tuyết, em yên tâm! Họ đều là bạn của anh, còn thân phận cụ thể của họ thì khi nào đến thời cơ thích hợp, anh sẽ nói cho em biết”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết gật đầu rồi không hỏi gì nữa.
Với cô mà nói thì dù Sở Bắc có làm gì thì cô cũng tin tưởng anh tuyệt đối.
Nếu bây giờ anh chưa muốn nói cho cô biết, thì chắc chắn là vì anh thấy chưa đến lúc thích hợp.
nếu cô hỏi tiếp, chắc chắn sẽ khiến anh thấy khó xử.
“À, hôm nay chúng ta không giúp Dương Ân, tối nay về nhà, kiểu gì cậu ta cũng mách mẹ, phải làm sao hả anh?”
Vừa nghĩ đến Dương Ân là Lạc Tuyết thấy nhức đầu.
Nghe xong, Sở Bắc bật cười.
“Em yên tâm, nếu Dương Ân là người thông minh thì cậu ta sẽ không làm vậy đâu”.
Lạc Tuyết ngẩn ra, cô thấy hơi khó hiểu nên hỏi: “Tại sao?”
Trong trí nhớ của cô thì Dương Ân luôn là một người rất hơn thua.
Ngoài ra, từ những việc mà cậu ta làm gần đây có thể thấy, cậu ta hoàn toàn có thể sẽ mách mẹ mình.
Nhưng tại sao Sở Bắc lại nói như vậy?
“Đến lúc đó, em sẽ biết thôi”.
Nghe thấy câu hỏi của Lạc Tuyết, Sở Bắc chỉ mỉm cười, chứ không giải thích nhiều.
Lạc Tuyết còn định nói gì đó, nhưng điện thoại trong túi xách của cô chợt đổ chuông.
Cô lấy ra xem thì chợt cau mày, là cô bạn thân Tô Uyển của cô gọi tới.
Lạc Tuyết thoáng do dự rồi nghe máy.
“Tiểu Tuyết, tối nay cậu có rảnh không? Đi họp lớp với tớ đi!”
Lạc Tuyết vừa nghe máy thì Tô Uyển đã nói ngay.
Họp lớp ư?
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi hơi nhíu mày.
Nhiều năm qua, cuộc sống của cô rất bấp bênh.
Nhất là sau khi cô tốt nghiệp đại học và Sở Bắc chưa xuất hiện, cô đã phải sống rất cực khổ.
Thêm việc không chồng mà chửa nữa nên một mình cô phải nuôi con, điều này khiến cô luôn bị các bạn học xem thường.
Hơn nữa, cô cũng biết với họ mà nói thì cô chính là chủ đề cho họ buôn chuyện.
Vì thế, dù có nhiều bạn học rủ cô đi họp lớp, nhưng nhiều năm qua, cô chưa từng đi một lần nào.
Song, người rủ cô đi lần này lại là cô bạn thân Tô Uyển.
Cô muốn từ chối, nhưng không biết phải nói thế nào.
Trong lúc cô đang đắn đo, Tô Uyển nói tiếp.
“Tiểu Tuyết, cậu không muốn đi à?”
Lạc Tuyết gật đầu nói: “Uyển Uyển, tớ nhớ cậu rất ghét tham gia các hoạt động kiểu ấy cơ mà, sao giờ lại muốn đi họp lớp?”
Nghe thấy thế, Tô Uyển bất đắc dĩ thở dài.
“Bố mẹ tớ lại tìm đối tượng xem mắt cho tớ kia kìa, mà cậu cũng biết người ấy đó, là Vương Vĩ, bạn đại học của bọn mình”.
Vương Vĩ?
Lạc Tuyết ngây người, một ký ức chợt lướt qua trong đầu cô.
Cô không lạ gì Vương Vĩ này cả.
Cô nhớ thời còn đi học, Vương Vĩ là chủ tịch hội sinh viên, năm nào cũng có thành tích cao nhất.
Hơn nữa, gần như trường có hoạt động nào cậu ấy cũng tham gia và còn đạt được giải cao nữa.
Có thể nói, Vương Vĩ chính là đối tượng được nhiều nữ sinh đại học theo đuổi nhất.
Nhưng, cậu ấy không để ý đến ai cả.
Lạc Tuyết vẫn nhớ hồi ấy, Vương Vĩ điên cuồng theo đuổi cô, nhưng đã bị cô từ chối.
Từ đó cho tới khi tốt nghiệp, Vương Vĩ luôn tìm cách để gây khó dễ cho cô.
Nhưng vì cô Tô Uyển bảo vệ nên dù Vương Vĩ có làm gì thì cũng không gây ảnh hưởng quá lớn tới Lạc Tuyết được.
Lạc Tuyết không ngờ sau nhiều năm, Vương Vĩ lại trở thành đối tượng xem mắt của Tô Uyển.
Nghĩ tới đây, cô do dự rồi nói: “Uyển Uyển, tớ biết Vương Vĩ.
Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu không thích cậu ấy đúng không?”
“Đương nhiên”.
Tô Uyển chán nản nói: “Nhưng dạo này nhà tớ đang bàn chuyện hợp tác với cậu ta, trong lúc bàn bạc thế nào thì lại nhắc đến tớ, thế là bố mẹ hai bên đều thống nhất ghép đôi cho hai đứa.
Bố mẹ tớ chưa được tớ đồng ý thì đã hứa với nhà người ta rồi, giờ tớ cũng phải đành chịu”.
Nghe xong, Lạc Tuyết đã hiểu được vấn đề.
“Vương Vĩ là người thế nào thì bọn mình quá rõ rồi, không lẽ cậu định nhắm mắt đưa chân à?”
Lạc Tuyết khó hiểu hỏi.
“Haizz!”
Tô Uyển thở dài thườn thượt: “Mấy năm nay, chuyện làm ăn của nhà tớ trục trặc, tớ cũng biết bố mẹ đang gặp khó khăn.
Họ làm vậy cũng vì muốn giúp việc kinh doanh khởi sắc, bố mẹ đã lo lắng cho tớ nhiều rồi, giờ cả hai đã già, tớ không muốn bố mẹ phải buồn rầu nữa nên mới đồng ý”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết chợt trầm mặc.
Nhà ai cũng có chuyện cả, mỗi người đều có một nỗi bất hạnh khác nhau, dù cô đồng cảm với Tô Uyển, nhưng vẫn không biết phải nói gì.
Vì bây giờ, cô còn chưa lo xong thân mình thì sao quan tâm đến người khác được.
“Tiểu Tuyết, thật ra tớ không muốn đi đâu, tớ vẫn nhớ thời đi học cả lớp cô lập hai đứa mình mà.
Tớ chỉ có một người bạn thân là cậu nên mới gọi rủ cậu đi, chứ đi một mình thì ngại lắm.
Nhưng nếu cậu không muốn thì thôi, tớ đi một mình vậy”.
Dứt lời, Tô Uyển định ngắt máy.
“Khoan đã!”
Lạc Tuyết thoáng do dự rồi cắn răng nói: “Uyển Uyển, để tớ đi đón con với Sở Bắc đã, đưa con bé về nhà xong, tớ sẽ đến chỗ cậu”.
“Thật không Tiểu Tuyết? Cậu đồng ý đi với tớ hả?”.