"Anh có nghe thấy không? Tiểu Tuyết bảo anh cút đi!"
Tận tai nghe thấy những gì Lạc Tuyết nói, Lưu Minh như mở cờ trong bụng.
Anh ta đứng chống nạnh, cúi đầu nhìn Sở Bắc.
"Đừng để một chủ nhiệm như tôi đây đích thân ra tay! Nếu không thì trận lôi đình đầu tiên của chủ nhiệm tôi sẽ đổ lên đầu anh đấy!"
"Ha!"
Sở Bắc cười nhẹ, không thể nghe ra được đó là vui mừng hay tức giận.
"Anh nói ông Triệu là do anh mời tới ư? Nực cười!"
Hể?
Lạc Tuyết bỗng cảm nhận được thứ gì đó sắc bén, ngay lập tức cau mày.
"Này, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Sắc mặt Lưu Minh lập tức sa sầm xuống.
Thậm chí còn có chút gớm ghiếc.
"Ông Triệu không phải do tôi mời, lẽ nào là anh mời à? Nói không biết ngượng!"
"Bây giờ anh mau cút khỏi đây cho tôi! Bảo vệ đâu? Mau quăng tên mù rác rưởi này ra ngoài cho tôi!"
Lưu Minh sợ bị vạch trần nên mới trừng mắt ra tay trước.
"Dám tranh công với người khác, đáng phạt!"
Sở Bắc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trống rỗng toát ra một tia lạnh lẽo.
Cạch!
Tiếng gậy đập nhẹ xuống.
Lưu Minh đang định ra tay, đột nhiên bị một luồng sức mạnh nào đó đẩy lùi về sau mấy bước.
Anh ta bắt đầu đứng không vững, phụt, lập tức ngã xuống đất.
Vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, trông nhếch nhác làm sao!
"Tên mù, mày, mày dám đánh tao?"
Lưu Minh nghiến răng ken két, ánh mắt như muốn phát ra lửa!
"Sở Bắc!"
Lạc Tuyết cũng bị doạ sợ chết khiếp.
Nếu Sở Bắc thật sự ra tay thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
"Đừng lo, anh biết chừng mực!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng vẻ mặt không chút cảm xúc đó của anh lại khiến cho Lạc Tuyết không nói nên lời.
"Sở Bắc, tôi cầu xin anh đấy, đừng có gây thêm loạn nữa được không?"
"Tôi chỉ muốn Tâm Nhi lớn lên khoẻ mạnh, cầu xin anh, đừng ép tôi nữa, có được không?"
Lạc Tuyết kích động đến mức gần như sụp đổ!
Cô giống như đang phát tiết hơn!
Năm năm qua, cô thật sự đã cam chịu đủ rồi!
Sở Bắc bỗng trở nên im lặng!
Tay cầm gậy khẽ run lên.
"Anh xin lỗi!"
Thần tướng trấn quốc uy nghiêm đứng trên vạn người!
Thậm chí có thể nói dưới một người trên vạn người.
Nhưng giờ đây, khi ở trước mặt cô, cũng chỉ có thể nói ba từ này.
Năm năm qua, anh cảm thấy rất hổ thẹn!
Sở Bắc chỉ muốn có một cơ hội để bù đắp mà thôi.
Chỉ như vậy là đủ!
"Anh xin lỗi? Anh chẳng có lỗi gì với tôi cả!"
Lạc Tuyết giống như sụp đổ, giọng đầy kiên quyết!
"Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, vậy hãy rời khỏi đây đi! Sau này chúng ta không bao giờ gặp lại nữa!"
Nói xong, Lạc Tuyết liền quay đầu đi.
Cơ thể nhỏ bé của cô thoáng run, rõ ràng là cô cũng đang mất bình tĩnh!
Tấm lưng này càng làm cho Sở Bắc đau lòng hơn.
Bàn tay đang cầm gậy bất giác bóp chặt.
Không sao giải thích được!
"Tiểu Tuyết, đừng lo! Anh ta không đi cũng không sao, anh có cách để đuổi anh ta đi!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Minh mừng như được mùa, vẻ mặt tỏ ra đắc ý!
Anh ta muốn sỉ nhục Sở Bắc vài câu, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đó lại cảm thấy ớn lạnh.
"Tên nhóc, đợi đấy! Bây giờ tôi sẽ đi báo cho viện trưởng biết, đến lúc đó anh chết thế nào cũng chẳng hay!"
Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, nói xong liền trực tiếp quay người đi lên lầu!
Anh ta sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để sỉ nhục Sở Bắc!
Lúc này, Sở Bắc ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc.
Anh chỉ chống gậy tiến theo từng bước.
"Sở Bắc, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Lạc Tuyết thực sự cạn lời!
Sở Bắc đột nhiên quay đầu lại, sau đó nở nụ cười.
"Chúng ta cùng nhau đi xem đi, sắp có kịch hay rồi!"
!
Trên tầng sáu, bên cạnh phòng làm việc của viện trưởng là một phòng làm việc rộng khác!
Lúc này, bên trong đều là bác sĩ.
Tất cả đều thể hiện sự tôn kính nhìn về phía Triệu Hồi Xuân ở ghế đầu, giống như fan được nhìn thấy thần tượng vậy.
Viện trưởng Phương Chính Quân ho một cái để tập trung sự chú ý của mọi người.
"Mọi người, xin hãy im lặng, bây giờ, xin mời Triệu! "
Ầm!
Phương Chính Quân mới nói được nửa chừng thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, cắt ngang lời nói của ông ta.
"Lưu Minh, cậu làm gì vậy?"
Nhìn thấy đó là Lưu Minh, Phương Chính Quân lập tức cau mày, cảm thấy không hài lòng.
Lưu Minh cũng biết bản thân hơi đường đột, sắc mặt cũng tái nhợt vì sợ hãi.
Chưa kịp giải thích thì đã nghe tiếng gậy tre đập xuống đất, sau đó Sở Bắc từng bước đi vào.
Phía sau anh là Lạc Tuyết.
"Là các người? Các người đang làm gì ở đây?"
Phương Chính Quân thấy vậy, càng cau mày sâu hơn.
Mặt khác, Triệu Hồi Xuân lại cảm thấy kinh ngạc.
Ánh mắt của ông bất giác nhìn về phía Sở Bắc.
"Viện trưởng, tôi muốn báo cáo! Tên mù này cứ nhất quyết ở chỗ chúng ta không đi, chắc chắn là muốn gây chuyện!"
Lưu Minh lên tiếng trước, sau khi nói xong cũng không quên làm động tác của một người bị hại.
"Hơn nữa, vừa rồi tên này còn đánh tôi, rõ ràng là không xem bệnh viện của chúng ta ra gì!"
"Có thật không?"
Phương Chính Quân cau mày, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng.
Các bác sĩ khác cũng quay đầu, trừng mắt nhìn Sở Bắc.
Triệu Hồi Xuân vẫn đang ở bệnh viện, tên này lại dám đến gây chuyện sao?
Đây không chỉ là chuyện xem ra gì hay không.
Đây chính là gây rối!
"Đương nhiên là thật, vài y tá cũng đã nhìn thấy!"
Lưu Minh vừa thấy kẽ hở liền đổ thêm dầu vào lửa.
"Nếu không phải tôi chạy trốn, thì chắc còn bị đánh đến mức nào nữa!"
"Viện trưởng, ông Triệu, ông phải làm chủ cho tôi đấy!"
Lưu Minh bắt đầu thêm mắm dặm muối, trách mình không thể khóc ra thêm vài giọt nước mắt.
Biểu cảm đó, hành động đó, nếu như không đi làm diễn viên thì tiếc thật đấy.
Lạc Tuyết đứng ở cửa, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô muốn giải bày, nhưng lời lên đến miệng liền không sao thoát ra được.
Ở đây, cũng chỉ có một mình Sở Bắc là nhắm mắt làm ngơ.
Ngược lại anh còn tiến vào phòng họp, sau đó ngồi xuống đối diện với Triệu Hồi Xuân.
Gặp một ngọn núi cao trước mặt, nhưng anh vẫn không hề biến sắc!
"Hừ!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Chính Quân bèn hừ lạnh một tiếng.
Nếu như Triệu Hồi Xuân không ở đó, e rằng ông ta đã ra tay đánh người rồi.
Tất cả bác sĩ bên dưới đều tỏ ra phẫn nộ.
Bọn họ hận không thể đích thân tống Sở Bắc ra ngoài!
Lưu Minh thấy vậy, trong lòng lại càng vui mừng!
"Viện trưởng, ông cũng thấy rồi đấy? Tên này đúng là kiêu ngạo!"
"Tôi có ý tốt nhờ ông Triệu đến khám bệnh giúp con gái anh ta!"
"Tôi còn có lòng giúp anh ta trả tiền thuốc, vậy mà anh ta lại lấy oán báo ơn!"
"Bây giờ lại còn muốn gây chuyện ở đây nữa, đúng là không coi ông Triệu ra gì! Loại người này nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!"
"Nếu không, anh ta sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"
Lưu Minh nói với vẻ đầy kích động.
Cơn giận của Phương Chính Quân cũng đã lên đến đỉnh điểm!
"Được, tốt lắm! Đã lâu lắm rồi tôi không gặp người kiêu ngạo như vậy! Mau gọi cảnh sát! Nếu còn dám làm loạn ở đây nữa thì nửa đời còn lại ăn cơm tù đi!"
Phương Chính Quân xua tay, rõ ràng đang rất tức giận.
Các bác sĩ ở dưới đến thở cũng không dám.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy viện trưởng Phương tức giận như vậy.
Nhưng ai nấy cũng đều hả hê trước tai hoạ sắp ập đến của Sở Bắc.
.