Trong lúc hai người họ đang bàn tán thì Sở Bắc và Lạc Tuyết đã đi tới gần.
Vì đứng cách quá xa nên Lý Minh chỉ biết là Lạc Tuyết đẹp, chứ không cảm thấy cô quá xuất sắc.
Nhưng khi Lạc Tuyết đi tới gần, Lý Minh phải há hốc miệng ra nhìn.
Thậm chí, cậu ta còn quên mất là mình đang đứng ngáng đường Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Thấy Lý Minh nhìn mình chòng chọc như vậy, Lạc Tuyết cau mày.
“Phiền anh tránh ra!”
Đến khi Lạc Tuyết lên tiếng thì Lý Minh mới hoàn hồn.
“À, vâng vâng”.
Lý Minh thất thần nói rồi tránh sang một bên.
Bác bảo vệ thấy thế thì chán nản lắc đầu, sau đó lại nhìn Lạc Tuyết.
“Chào cô, xin hỏi cô đến tham gia tiệc phải không?”
Lạc Tuyết gật đầu.
“Vâng, tôi đến tham gia tiệc họp lớp!”
Tiệc họp lớp?
Nghe thấy thế, bác bảo vệ và Lý Minh đều có vẻ chấn động.
Lý Minh nhanh chóng hỏi: “Xin hỏi anh chị đến tham gia tiệc họp lớp do cậu chủ Vương Vĩ tổ chức phải không ạ?”
Cậu Vương?
Nghe thấy cách xưng hô của Lý Minh với Vương Vĩ, Lạc Tuyết hơi cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy thế, Lý Minh cội quay lại trạm gác rồi lấy một quyển sổ ra đưa cho Lạc Tuyết.
“Cậu chủ đã dặn là ai đến tham gia họp lớp đều phải ký tên vào đây, phiền chị ạ!”
Còn phải ký tên ư?
Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực, nếu biết lắm chuyện phiền hà thế này thì cô ở nhà luôn cho rồi.
Song, người mời cô đến đây lại là người bạn thân nhất của cô nên nếu cô từ chối thì sẽ mất hay.
Nghĩ vậy, cô vẫn kìm nén cơn giận rồi ký tên.
Lý Minh và bác bảo vệ thấy thế thì chợt có vẻ là lạ.
Sau đó, Lý Minh nhìn sang Sở Bắc.
“Anh này có phải bạn học của chị không ạ?”
Lạc Tuyết cau mày rồi lắc đầu.
“Không, anh ấy là chồng tôi”.
Lý Minh nghe xong thì tỏ vẻ nghen tị.
Ngay sau đó, cậu ta chợt quay thái độ rồi nói: “Chị Lạc, tiếc là cậu chủ đã dặn bữa tiệc hôm nay chỉ chào đón bạn học thôi, chứ không được dẫn người nhà theo”.
Cái gì!
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết lập tức cau mày.
Rõ ràng trước đó, tf đã nói là được dẫn người nhà theo cơ mà.
Nhưng sao bây giờ, cậu bảo vệ này lại nói như vậy?
Lạc Tuyết hít sâu một hơi rồi nói: “Bạn tôi nói được dẫn người nhà đến bữa tiệc hôm nay, tại sao cậu lại bảo là không?”
“Tôi cũng không biết”.
Lý Minh thờ ơ lắc đầu: “Đây là cậu Vương dặn tôi thế, cụ thể ra sao thì tôi không rõ.
Nếu chị có gì thắc mắc thì cứ hỏi thẳng cậu Vương”.
Bảo cô đi hỏi Vương Vĩ ư? Thôi!
Nghĩ đến bản mặt của Vương Vĩ là Lạc Tuyết phát bực rồi.
Nhưng giờ bọn họ đã đến đây rồi, hơn nữa cô đã hứa với tf, nếu bây giờ bỏ đi thì biết ăn nói thế nào.
Nghĩ vậy, Lạc Tuyết cố nhịn cơn tức, quyết định chờ tf ở đây để hỏi cho rõ.
“Lý Minh, chúng ta làm vậy có được không đó?”
Thấy Sở Bắc và Lạc Tuyết đứng ở cửa khách sạn, bác bảo vệ chợt tỏ vẻ lo lắng.
“Có gì đâu bác”.
Lý Minh khinh bỉ nói: “Bác đừng quên đó là lời cậu Vương dặn, chúng ta được lợi từ cậu ấy thì phải làm đến nơi đến chốn chứ”.
Nghe thấy thế, bác bảo vệ chỉ biết thở dài.
“Tôi thấy hơi lo, xe của họ còn sang hơn xe của cậu Vương đấy, chắc chắn họ có thân phận không bình thường đâu.
Nếu đắc tội với họ thì chúng ta rắc rối to”.
Lý Minh vốn đang đắc ý, nhưng nghe vậy xong thì chợt biến sắc mặt.
Bãn nãy, cậu ta mải huênh hoang mà quên mất chuyện này.
Cậu ta nhìn về phía Sở Bắc và Lạc Tuyết, thấy họ ăn mặc bình thường thì chợt yên tâm.
Sau đó, cậu ta ghen tức nói: “Bác yên tâm, bác nhìn quần áo họ mặc đi, toàn đồ bình dân thôi.
Chắc kiểu nhà giàu mới nổi, chứ không có bối cảnh gì đâu”.
Nghe Lý Minh phân tích như vậy, bác bảo vệ cũng yên tâm phần nào.
“Bác Thôi, bác nhớ lại thân phận của cậu Vương đi, cậu ấy là người mà chúng ta không thể đắc tội.
Nếu chúng ta đã nhận lợi lộc của cậu ấy thì phải làm tốt việc được giao.
Không thì cậu Vương trách tội, chúng ta không gánh vác được đâu”.
Bác bảo vệ gật đầu với vẻ kiên định.
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe sang với giá 500-600 nghìn tiến vào.
Xe dừng xong, một đôi nam nữ đã bước xuống.
Người đàn ông mặc vest, cố tình hở cổ tay để khoe chiếc đồng hồ vàng.
Hắn đeo kính gọng vàng, đến người không biết gì về kính chỉ cần nhìn cũng có thể thấy giá trị của nó rất đắt đỏ.
Cô gái đi cạnh hắn có dáng người bốc lửa, dù nhan sắc chỉ thuộc tầm trung, nhưng bù lại được làn da trắng nõn, cô ta ăn mặc rất thời thượng, trông rất có khí chất.
Hai người bảo vệ đều biết cặp nam nữ này nên không chút chần chừ mà mỉm cười nhiệt tình ra đón ngay.
“Giám đốc Triệu, cô Lục, hai người đến rồi ạ, mời vào trong!”
Lý Minh gật đầu cúi người với người đàn ông đeo kính.
“Vương Vĩ lên trên rồi à?”
Người đàn ông đeo kính gật đầu rồi cao giọng hỏi.
Lý Minh vội đáp: “Cậu Vương đã đến rồi ạ, cậu ấy có dặn nếu anh và cô Lục đến thì cứ lên thẳng ạ”.
Người đàn ông đeo kính gật đầu rồi đi vào khách sạn.
Đúng lúc này, cô gái bên cạnh chợt cản hắn lại.
“Ông xã, chờ đã!”
Người đàn ông đeo kính ngoảnh lại nghi hoặc nhìn cô gái rồi hỏi: “Sao thế em?”
Cô gái chỉ về phía Sở Bắc và Lạc Tuyết ròi cười nói: “Em nhìn thấy bạn cũ, anh chờ chút, em ra chào hỏi cái”.
Bạn cũ?
Người đàn ông đeo kính nhìn về hướng cô gái chỉ rồi sáng mắt lên.
Hắn không chút do dự mà đi theo cô gái đến đó.
“Tiểu Tuyết phải không nhỉ?”
Cô gái đi tới gần Lạc Tuyết rồi ngạc nhiên hỏi.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi khó hiểu nhìn cô ta: “Cậu là?”
Cô thấy cô gái này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu..