Thế nhưng, Sở Bắc vẫn bất động như cũ.
Từ đầu đến cuối anh đều yên tĩnh ngồi đó tựa như một bức tượng
Thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động đậy.
Mọi người đều bĩu môi, ánh mắt càng xem thường.
Đến lúc này rồi còn giả vờ? Đúng là không biết sống chết!
Lạc Tuyết thấy vậy thì bất giác nhắm chặt mắt lại.
Đến bước này rồi, cô cũng không thể làm gì được.
Có lẽ, từ năm năm trước, khi cô bất chấp cứu anh thì lỗi lầm này đã bắt đầu rồi.
Mọi thứ đều đã sai rồi chăng!
Còn Phương Chính Quân nhìn thấy dáng vẻ của Sở Bắc như thế thì bực tức đến mức muốn bùng nổ!
“Lưu Minh, gọi toàn bộ bảo vệ bệnh viện đến đây cho tôi! Giải quyết tên khốn này đi rồi nói tiếp!”
“Tôi không tin, tôi đường đường là viện trưởng bệnh viện thành phố mà không trị được một tên mù!”
“Được!”
Lưu Minh đang đợi câu này của đối phương.
Khi đáp, ánh mắt tên này lại lóe lên tia thâm độc.
Thế nhưng, còn chưa kịp đợi anh ta bước ra khỏi cửa phòng họp.
Một giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm đột nhiên vang lên từ sau lưng.
“Đợi đã!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay đầu lại.
Ngay cả Phương Chính Quân cũng như vậy.
Bởi vì người lên tiếng lại là Triệu Hồi Xuân!
Chỉ thấy ông ấy chầm chậm đứng dậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Sở Bắc.
“Ông Triệu, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi đến xử lý là được!”
Viện trưởng vẫn cho rằng Triệu Hồi Xuân không vui vì Sở Bắc nên kính cẩn cười nịnh bợ.
“Ông yên tâm, sẽ xử lý nhanh thôi, chắc chắn sẽ không làm lỡ thời gian của ông!”
“Không sai!”
Lưu Minh cũng hùa theo, vừa gật đầu vừa cúi người hùa theo.
“Ông cứ yên tâm, tôi lập tức tìm người đuổi tên mù này đi, chắc chắn sẽ không làm bẩn mắt ông!”
Thế nhưng, Triệu Hồi Xuân lại nhíu mày.
Cuối cùng ánh mắt ông ấy cũng rời khỏi Sở Bắc, nhìn sang Lưu Minh.
“Lúc nãy, cậu vừa nói gì?”
Lưu Minh ngây người: “Thưa ông, tôi nói ông đừng vội, tôi lập tức…”
“Câu trước đó!”, Triệu Hồi Xuân lập tức cắt lời, giọng điệu lạnh đi.
Lúc này, Lưu Minh mới thật sự bối rối.
Thoáng chốc không nhớ ra được câu trước đó bản thân mình đã nói gì.
Nhưng, hình như cũng đâu liên quan gì đến ông Triệu?
Ngay cả Phương Chính Quân cũng ngơ ngác.
“Cậu nói, lão già tôi đây là do cậu mời đến?”
Triệu Hồi Xuân nheo mắt, dùng giọng điệu chất vấn để hỏi.
“Chuyện này…”
Lưu Minh giật mình, chột dạ cúi thấp đầu.
Đối mặt với người khác, anh ta tùy tiện nói thế nào cũng được, nhưng đối mặt với ông Triệu thì anh ta không dám khua môi múa mép.
“Thưa ông, có vấn đề gì sao?”
Phương Chính Quân và Lạc Tuyết đồng thời nhíu mày, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Triệu Hồi Xuân hừ một tiếng, không trả lời mà cất bước đi đến trước mặt Sở Bắc.
Ông ấy khẽ khom người hỏi.
“Xin hỏi câu có phải họ Sở không?”
Trong giọng điệu của Triệu Hồi Xuân có vài phần kính trọng.
Ánh mắt nhìn Sở Bắc lại có thêm chút mong chờ và tôn kính!
Cảnh tượng này lại khiến tất cả mọi người tại đâu đều ngây người.
Đây là chuyện gì chứ?
Lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân, lại kính trọng một tên mù như vậy?
“Ông Triệu, đã lâu không gặp!”
Sở Bắc khẽ cười, tuy anh không trả lời trực tiếp, nhưng cũng không phủ nhận.
Triệu Hồi Xuân nghe thấy thì khiến ông ấy thoáng chốc đã mừng rỡ như điên!
“Quả đúng là cậu Sở, lão già tôi xin ra mắt Thần…”
Trong lúc kích động, vừa muốn hành lễ đã bị Sở Bắc ngăn lại kịp lúc.
“Ông nói quá rồi, phải là Sở Bắc tôi cảm tạ lão tiên sinh mới đúng!”
Triệu Hồi Xuân ngây người, lập tức phản ứng lại.
Thần tướng trấn quốc tất nhiên không muốn để lộ thân phận.
Đối với Sở Bắc, ông ấy cũng là tri kỷ lâu năm dù chưa từng gặp mặt.
Năm năm trước bởi vì có chuyện quan trọng nên không thể đích thân ông ấy chữa trị, nhân tiện gặp mặt trụ cột của Long Quốc này.
Đây là tiếc nuối lớn nhất của ông ấy.
Vì vậy, nhận được điện thoại của Thanh Vũ, ông ấy không nói lời nào là đã vội chạy đến.
Nhưng chẳng ngờ rằng, người từng là Thần tướng Trấn Quốc, không chỉ mất đi hai mắt mà còn ở rể nhà họ Lạc – một gia tộc hạng bét thế à?
Quả nhiên, cao nhân hành sự, bí hiểm khó dò.
Nhưng như vậy lại không hề ảnh hưởng đến sự tôn kính trong lòng ông ấy dành cho Sở Bắc!
“Đây… chuyện gì thế này?”
Cảnh tượng trước mắt này đã khiến mọi người há hốc mồm, nhìn tình hình này, thân phận Sở Bắc này dường như không hề đơn giản.
Không ngờ tên mù này có thể khiến ông Triệu đối xử như vậy?
Nhất là Tuyết, miệng nhỏ há hốc, trong lòng như sóng cuộn trào.
Ánh mắt nhìn Sở Bắc lại càng thêm phức tạp.
“Chuyện, chuyện này không thể nào!”
Lưu Minh trừng mắt nhìn, gương mặt không tin nổi.
Cho dù là ông Triệu Hồi Xuân không phải do anh ta mời đến thì anh ta cũng không cho rằng, Triệu Hồi Xuân có quan hệ gì với Sở Bắc.
Một tên mù ăn ăn bám, sao có bản lĩnh lớn như vậy?
“Ông Triệu, không phải là ông nhận nhầm người rồi chứ?”
Lưu Minh không cam tâm, lập tức hỏi ra lời.
Đương nhiên, trong lòng mọi người cũng đều thắc mắc như vậy.
Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều nhìn Triệu Hồi Xuân.
“Sao nào? Cậu đang dạy tôi làm việc? Hay cho rằng lão già này tuổi cao mắt mờ rồi?”
Triệu Hồi Xuân quay đầu lại, giọng điệu lập tức không hề khách khí.
“Vừa nãy cậu nói, là cậu mời tôi đến? Ai cho cậu cái gan đó, ai cho cậu lá gan dám đặt điều bịa đặt như vậy?”
“Lão đây là nhận lời giúp đỡ từ một người bạn, đồng ý với lời mời của cậu Sở, đến đây trị bệnh cho con gái cậu Sở!”
“Một bác sĩ quèn như cậu lại dám tranh công người khác, còn nói xấu sỉ nhục cậu Sở như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Triệu Hồi Xuân nghiêm nghị chất vấn.
Một hòn đá khuấy động mặt hồ tạo thành từng đợt sóng.
Lời chất vấn liên tục lập tức làm mọi người đều sững sờ, gần như hóa đá.
Chuyện gì đây?
Ông Triệu không phải do Lưu Minh mời đến mà là do Sở Bắc mời đến?
Chuyện này…
Kể cả viện trưởng Phương, cũng kinh ngạc không nói nổi.
Mà kinh ngạc nhất chính là Lưu Minh và Lạc Tuyết.
Lưu Minh cúi thấp đầu, gương mặt khi đỏ khi trắng, hết trắng rồi lại xanh!
Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh không ngừng.
Mà trong lòng anh ta càng thêm không cam lòng và lúng túng không biết nên làm sao.
Anh ta thật sự không ngờ được Triệu Hồi Xuân sẽ tự dưng đến chữa bệnh cho Lạc Tâm Vũ.
Trong lòng lại càng không nghĩ được là Triệu Hồi Xuân do Sở Bắc mời đến?
Vốn dĩ anh ta chỉ định nhặt của hời nhưng không ngờ lại gây ra một trận náo loạn như vậy?
Lạc Tuyết che miệng, kinh ngạc không nói nên lời.
Ông Triệu không phải do Lưu Minh mời đến?
Cũng có nghĩa là anh ta thật sự lừa mình.
Mà mình cũng không cần gả cho anh ta nữa?
Tự do khó đạt được lại tới quá bất ngờ.
Khi cô nhìn sang Sở Bắc, ánh mắt càng thêm mờ mịt.
Hóa ra cô vẫn luôn hiểu nhầm anh…
“Được lắm, Lưu Minh, cậu được lắm! Cậu không chỉ lừa ông Triệu, mà ngay cả tôi, cậu cũng dám bỡn cợt như thế? Cậu to gan lắm!”
Phương Chính Quân phản ứng lại đầu tiên, tức đến xanh cả mặt.
Trừng mắt nhìn Lưu Minh như thể muốn ăn thịt anh ta.
“Viện trưởng, ông, ông nghe tôi giải thích…”
Lưu Minh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất van xin.
Gương mặt tên này không còn chút máu, bởi vì sợ hãi mà giọng nói cũng run rẩy.
“Chuyện đến nước này, cậu còn có gì để giải thích nữa?”
“Còn muốn làm chủ nhiệm khoa? Nằm mơ đi! Cút đi cho tôi, sau này đừng đến làm nữa!”
“Tôi dám cam đoan, ở cả Tân Hải này, không có bệnh viện nào dám nhận cậu nữa đâu! Nửa đời sau, cứ chuẩn bị ra lề đường kiếm cơm đi!”.