Chiến Thần Sở Bắc


Cả phòng họp đều vang vọng tiếng quát của Phương Chính Quân.

Rõ ràng, ông ta tức giận thật rồi.

Lưu Minh này không chỉ lừa cả ông ta mà còn dám lấy danh ông Triệu đi rêu rao?
Nếu ông Triệu truy cứu trách nhiệm, đừng nói là anh ta mà chức viện trưởng này của ông ta cũng chẳng làm được nữa.

Bệnh viện có thể tiếp tục tồn tại hay không cũng là một vấn đề!
Bộp!
Vẻ mặt Lưu Minh thoáng chốc đã trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất.

“Viện, viện trưởng, tôi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”
“Cầu cầu xin ông, tha cho tôi một lần này thôi!”
Nói xong, lại nhìn sang Triệu Hồi Xuân, không ngừng dập đầu xuống đất.

“Ông Triệu, tôi thật sự không phải cố ý, cầu xin ông! Tôi dập đầu với ông, cầu xin ông…”
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt Lưu Minh.

Bịch bịch bịch!
Đầu đau đớn nhưng anh ta không dám dừng lại.

Ban đầu, để vào được bệnh viện này, anh ta đã phải nhờ vả không ít người, tặng biếu không ít quà.

Vài năm nay, Lưu Minh luôn cẩn thận tỉ mẩn, chẳng dễ gì mà ngồi được vị trí bác sĩ chữa chính này này.

Nếu bị đuổi đi, chỉ sợ rằng anh ta sẽ thật sự đói chết.

Dù sao, sức ảnh hưởng của viện trưởng Phương ở giới y học Tân Hải thật sự không phải chỉ nói ngoa.

Lại thêm Triệu Hồi Xuân tùy tiện nói phong phanh vài lời thì cả đời này của anh ta cũng đừng mong tìm được việc.

Thế cục, bỗng chốc đã xảy ra thay đổi.


Không ít bác sĩ vẫn há hốc mồm như cũ, họ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ngay cả Lạc Tuyết cũng vậy.

“Tên ngu ngốc, người mà cậu xin không phải là tôi!”
Triệu Hồi Xuân hừ lạnh, quay đầu đi, chẳng buồn liếc nhìn anh ta.

Lưu Minh ngơ người chốc lát, sau đó đã phản ứng lại ngay.

Gần như là té nhào đến trước mặt Sở Bắc.

“Anh… Anh Sở Bắc! Cầu xin anh, là tôi mắt chó không thấy người, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Cầu xin anh, nói giúp tôi vài lời!”
Lưu Minh quỳ rạp dưới đất, giống như một con chó vậy.

Gương mặt đầy máu và nước mắt.

Mắt thấy gương mặt vô cảm của Sở Bắc, chỉ có thể quay sang Lạc Tuyết.

“Tiểu Tuyết, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học cũ, chẳng lẽ cô tuyệt tình như vậy sao?”
“Nể mặt hai năm nay tôi cũng giúp cô không ít, cô giúp tôi với!”
Vẻ mặt Lạc Tuyết cũng không tốt mấy, siết chặt nắm tay, trong lòng bối rối.

Lúc này, cô thật sự không biết nên làm sao mới phải!
“Bệnh viện cần yên tĩnh, làm ồn đến bệnh nhân là không tốt!”
Sở Bắc ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt không nhìn ra được là vui hay buồn.

Một câu lạnh nhạt khiến cả phòng họp thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng.

Rất nhanh sau đó, vẫn là Phương Chính Quân phản ứng lại đầu tiên.

“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Mau ném tên khốn này ra ngoài cho tôi!”
Ngay cả bảo vệ ông ta cũng không kịp gọi, trực tiếp sai bảo một nhóm bác sĩ phía sau.

“Vâng vâng…”

Không ít bác sĩ nam lập vội vàng nghe theo, không dám dây dưa.

Ba chân bốn cẳng lập tức ném Lưu Minh ra ngoài.

Lưu Minh đáng thương, vừa ngồi vào vị trí chủ nhiệm, lửa còn chưa kịp đốt đã trở thành chó chết chủ rồi.

Trong lòng hối hận đến cực điểm.

Đúng là “Dưới váy hồng, mệnh khó thoát”!
Ban đầu nếu không phải tham muốn sắc đẹp của Lạc Tuyết, cố ý để kéo dài bệnh tình Lạc Vũ Tâm thì anh ta nào đến nỗi rơi vào tình cảnh này?
Chỉ là đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!
Lưu Minh vừa đi, phòng họp lập tức chìm vào khoảng lặng, bầu không khí kỳ lạ.

Qua một lúc, Phương Chính Quân mới nhìn Lạc Tuyết, gương mặt tươi cười.

“Cô Lạc, đều là do chúng tôi quản lý không nghiêm khắc, khiến cô gặp phiền phức rồi!”
“Cô yên tâm, từ bây giờ trở đi, tiền thuốc men của con gái cô, bệnh viện sẽ lo hết!”
“Không chỉ vậy, mà sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, thiết bị tốt nhất cho cô, xem như là tạ lỗi với cô!”
Phương Chính Quân hèn mọn đến cực điểm.

Ông ta không biết thân phận cụ thể của Sở Bắc, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể đánh gián tiếp, nịnh bợ Lạc Tuyết.

“Viện trưởng Phương, chuyện này…”
Lạc Tuyết mở lời, trong lòng hơi kinh ngạc
Hai năm nay cô cũng từng nhìn thấy Phương Chính Quân không ít lần, nhưng dáng vẻ giống như đang nói chuyện với cô lúc này thì là lần đầu tiên.

Sự thay đổi đột ngột như vậy, Lạc Tuyết nhất thời có chút khó tiếp nhận.

“Tiểu Tuyết, còn không cảm ơn viện trưởng Phương đi!”
Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu ấm áp.

“Nào có nào có, đều là chuyện tôi nên làm!”

Phương Chính Quân vội cười xòa, liếc mắt ra hiệu với trợ lý sau lưng.

“Mời cô Lạc, trợ lý của tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho cô”.

Lạc Tuyết có chút ngơ ngác, cô nhìn sang Sở Bắc rồi vẫn rời đi với trợ lý.

“Thần… Cậu Sở, có thể nói chuyện riêng một chút được không?”
Thấy mọi chuyện đã giải quyết, lúc này Triệu Hồi Xuân mới tiến lên, đưa tay ra tạo tư thế mời.

“Mời ông!”
Sở Bắc gật đầu, chống gậy, sải bước lớn ra ngoài.

Phương Chính Quân và các bác sĩ chỉ có thể nhìn theo.

Không được hai người này cho phép, bọn họ cũng không dám đi lên.

“Cậu Sở, năm năm trước quả là đáng tiếc khi không thể gặp được cậu! Hôm nay, cũng coi như đã giải quyết xong một gánh nặng canh cánh trong lòng lão đây!”
Trong góc nhỏ bệnh viện, Triệu Hồi Xuân khom người hành lễ, giọng điệu vô cùng xúc động.

“Ông khách sáo rồi! Là tôi đây nên cảm ơn ông mới đúng!”
Sở Bắc cười lắc đầu, đối với ông lão trước mặt, rõ ràng anh cũng rất kính trọng!
“Cậu Sở nói quá rồi!”
Triệu Hồi Xuân cười khổ, sau đó lại chuyển đề tài, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Cậu Sở, mắt của cậu… Nếu có cần gì, lão già này dùng hết mọi cách, nhất định có thể giúp cậu thấy lại được ánh sáng!”
Nhưng đáp lại, Sở Bắc lại khẽ huơ tay, miệng khẽ cười.

“Không sao cả!”
“Nhưng mà, bệnh của Vũ Tâm…”
Nghe thấy Sở Bắc nhắc đến Lạc Vũ Tâm, Triệu Hồi Xuân chợt nhíu mày.

“Bệnh của cô bé này không hề đơn giản, lão đây hành y nhiều năm, đây cũng là lần đầu gặp phải!”
“Quả thực không đơn giản, phải làm phiền ông để ý nhiều hơn, nếu có trường hợp bệnh tương tự thì cứ thông báo cho Sở Bắc tôi!”
Sở Bắc biết rõ trong lòng, bệnh của con gái ắt hẳn là do có người tính kế.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa có manh mối nào.

Muốn tìm ra hung thủ, chỉ có thể tính kế lâu dài.


“Cậu yên tâm, lão đây nhất định sẽ chú ý.


Từ chối lời mời ân tình của Triệu Hồi Xuân, Sở Bắc chống gậy, tự mình đến phòng bệnh xa hoa trên lầu năm.

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên bệnh viện, cô bé Vũ Tâm cũng đã chuyển phòng bệnh.

Lúc này bé đang nằm trong lòng Lạc Tuyết, im lặng nghe mẹ kể chuyện.

Nhìn thấy Sở Bắc, gương mặt nhỏ lập tức tươi cười, hai tay giơ cao.

“Bố, con muốn bố ôm!”
Lạc Tuyết cười khổ lắc đầu, đang muốn nói Sở Bắc không tiện ôm.

Sở Bắc bỏ gậy xuống, thuần thục ôm con gái vào lòng.

Tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi thị lực.

“Được, bố ôm con gái nha!”
Sở Bắc mỉm cười, ôm con gái vào lòng, trái tim tràn đầy cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.

Thần tướng trấn quốc gì đó, Bắc Dã gì đó… bỏ qua đi!
Bây giờ, anh chỉ muốn bù đắp cho vợ, chỉ muốn ở bên cạnh cùng trưởng thành với con gái!
Chỉ vậy mà thôi!
“Hi hi, bố, Tâm Nhi muốn nghe kể chuyện, bố kể chuyện cho Tâm Nhi được không?
Cô bé lần đầu được bố ôm, vui mừng đến mực mặt đỏ lựng, không muốn buông ra.

Sở Bắc cười khẽ vuốt mũi cô bé: “Được, bố kể chuyện cho con…”
Nhìn cảnh hai bố con ấm áp, mắt Lạc Tuyết cũng ửng đỏ.

Con gái ra đời được bốn năm, cô dồn hết toàn bộ sức lực và ấm áp đều dành cho con gái!
Nhưng có những thứ, chung quy cô cũng không thể cho được.

Ví dụ như, tình thương của người bố!
Chỉ mong mọi thứ có thể duy trì trước sau như một mà thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận