Trung tâm thành phố, phòng tiệc đệ nhất Tân Hải.
Bắt đầu từ xế chiều đã lục tục ngồi đầy người.
Mặc dù số lượng không quá ba mươi nhưng rõ ràng, người có thể ngồi ở đây đều không phải hạng tầm thường.
Trên bàn cơm bày đầy cơm ngon rượu sang, sơn hào hải vị.
Có thể nói, đây là bữa tiệc tiêu chuẩn cao nhất Tân Hải.
Chỉ là, mặt trời đã ngả về tây, cũng qua giờ cơm từ lâu.
Lại không có một ai động đũa, bởi vì, nhân vật chính của bữa tiệc vẫn chưa đến.
“Ông Chu, đã tám giờ rồi, tôi thấy, cậu Dương sẽ không đến đâu!”
Thư ký nhỏ giọng thì thầm với Chu Minh Hạo ngồi ở vị trí đầu.
Sắc mặt mọi người bên cạnh đều hơi kỳ lạ.
Bữa tiệc này vốn là để chiêu đãi Dương Xuyên.
Lãnh đạo lớn, nhỏ của Tân Hải đều ở đây, không một ai vắng mặt.
Nhưng rõ ràng Dương Xuyên cho bọn họ leo cây rồi.
Đương nhiên, chỉ có một số ít người biết được nguyên nhân.
Hôm nay, lúc nghênh đón cậu Dương, chủ tịch Chu và cậu Dương đã xảy ra chút mâu thuẫn.
Về phần tại sao, không ai biết được.
Chỉ là, hành động lần này của Dương Xuyên có chút quá vô lễ rồi!
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều đang chờ xem Chu Minh Hạo sẽ giải quyết như thế nào!
“Được rồi!”
Chu Minh Hạo đứng dậy, tỏ ra nhẹ như gió mây mà xua tay.
“Cậu ta không đến thì sao chứ? Bữa tiệc lần này coi như chiêu đãi mọi người, các vị cứ tự nhiên!”
Giọng điệu của Chu Minh Hạo không chút gợn sóng.
Ông ta đã nể mặt Dương Xuyên lắm rồi, nếu đối phương đã không đến, ông ta cũng không cần dùng nhiệt tình của mình đáp lại hờ hững của người ta.
Huống hồ, chính ông ta đã lựa chọn giữa Dương Xuyên và Sở Bắc.
Quả thật giống như đề bài lựa chọn cho học sinh mẫu giáo!
Chỉ là, thư ký bên cạnh lại gượng cười.
“Ông Chu, vậy buổi đấu thầu năm ngày sau sẽ làm như thế nào, nếu không có nhà họ Dương đầu tư bỏ vốn, e rằng hạng mục của chúng ta sẽ khó mà thực hiện.
“Hừ, cậu sốt ruột cái gì, chẳng lẽ rời khỏi nhà họ Dương, Tân Hải tôi sống không nổi nữa hay sao?”
Chu Minh Hạo khẽ hừ một tiếng, sau đó vung tay lên!
“Lập tức ra văn bản! Buổi đấu thầu năm ngày sau sẽ đổi thành đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện!”
Vừa dứt lời, nơi đây lập tức xôn xao.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều thay đổi sắc mặt.
Vốn dĩ, mấy hạng mục lớn của Tân Hải đều để lại cho nhà họ Dương.
Dù sao nhiều hạng mục như vậy, tiền vốn ít nhất cũng phải chục tỉ trở lên, cũng chỉ có nhà họ Dương mới có thể nuốt trôi.
Nếu không phải như vậy, bọn họ cũng chẳng cần ăn nói khép nép với một người trẻ tuổi.
Nhưng bây giờ, vậy mà Chu Minh Hạo lại đổi thành đấu thầu công khai?
Đây rõ ràng là muốn trở mặt với nhà họ Dương!
Lỡ như trong buổi đấu thầu, không ai đấu thầu những hạng mục lớn đó.
Há chẳng phải tự vả mặt mình hay sao?
Lại hối hận đi cầu xin nhà họ Dương, vậy thể diện của Tân Hải sẽ mất sạch.
Đương nhiên, chính miệng Chu Minh Hạo nói ra, không ai dám nghi ngờ.
Chỉ là tất cả mọi người đều hiểu rõ, tình hình quyền lực Tân Hải sắp thay đổi rồi.
…
Một bên khác, nhà họ La.
Là gia tộc hạng hai của Tân Hải, nhà họ La nằm ở khu vực sát với trung tâm thành phố, có một căn biệt thự độc lập.
Giờ phút này, La Vạn Sơn đứng đầu, phía sau một đám con cháu dòng chính đứng ngay ngắn ở cửa ra vào.
Mỗi người đều tỏ vẻ trang nghiêm, giống như đang nghênh đón cái gì.
Ngay sau đó, một chiếc Maybach chậm rãi dừng trước cửa ra vào.
Cửa xe mở ra, Dương Xuyên mặt không cảm xúc đi xuống.
“Cậu chủ Dương nể mặt tới chơi là vinh hạnh của nhà họ La tôi!”
Ánh mắt La Vạn Sơn sáng lên, mau chóng bước lên nghênh đón, thái độ cực kỳ hèn mọn.
Về phần người nhà họ La sau lưng ông ta, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đối mặt với cậu chủ cấp bậc này, bọn họ cảm nhận được áp bức trước giờ chưa từng có.
“Ừ! Nhà họ La, không tệ! Ít nhất tốt hơn lão già Chu Minh Hạo kia nhiều!”
Dương Xuyên mỉm cười, lời vừa nói ra khiến người ta khiếp sợ.
Ai cũng biết, tối nay chủ tịch thành phố mở tiệc chiêu đãi cậu chủ nhà họ Dương!
Nhưng ai có thể ngờ được, không những cậu chủ nhà họ Dương không đến, trái lại còn chạy đến nhà họ La?
Ẩn ý trong đó, cũng khiến người ta phải suy ngẫm.
Thế là, La Vạn Sơn ngay cả con trai đang cấp cứu ở bệnh viện cũng không để ý đến, vội vàng tiến lên tiếp đón.
“Cậu chủ Dương khách khí rồi, mời vào bên trong!”
La Vạn Sơn khom nửa người, nhanh chóng đưa tay bày ra tư thế mời.
Dương Xuyên cười, cũng không nhấc chân, hai mắt nhìn La Vạn Sơn, miệng cười mà mắt không cười.
“Gia chủ La, nghe nói hôm nay là ngày cưới của cậu nhà, nhưng lại bị người ta cướp cô dâu ngay trước mặt mọi người, ngay cả con của ông cũng bị đánh thành thái giám? Chậc chậc chậc…”
Sắc mặt La Vạn Sơn cứng đờ, trong mắt chợt lóe u ám rồi lập tức biến mất.
Nếu không phải người trước mặt là cậu chủ nhà họ Dương, e rằng ông ta đã trở mặt ngay tại chỗ rồi.
“Dù sao nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai của Tân Hải, chẳng lẽ có thể nuốt trôi cơn tức này?”
Nghe thấy lời này, La Vạn Sơn vô cùng miễn cưỡng nói: “Tất nhiên nuốt không trôi, nhưng mà… haizz…”
Nếu chỉ riêng Sở Bắc và nhà họ Lạc, La Vạn Sơn đã bất chấp ra tay từ lâu.
Nhưng, mấy nhân vật lớn như chủ tịch Chu và Lý Đông Hải lại không tỏ rõ thái độ.
Ông ta nào dám hành động thiếu suy nghĩ?
“Như vậy à, hiểu rồi!”
Dương Xuyên vỗ vỗ bả vai La Vạn Sơn, ánh mắt lóe vẻ đăm chiêu.
“Như vậy đi, ông làm giúp tôi một chuyện, chỉ cần làm xong, cậu đây sẽ giúp ông trút giận, như thế nào?”
“Thật sao?”
La Vạn Sơn vui vẻ: “Cậu chủ Dương cứ nói, dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng phải làm cho được!”
“Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần tìm người giúp tôi mà thôi!”
Dương Xuyên chắp hai tay ra sau, vừa nói vừa đi vào trong biệt thự.
“Hôm nay trên cao tốc Tân Hải có một chiếc xe taxi, trong xe có một người trẻ tuổi đeo kính râm ngồi, hình như là một người mù!”
“Người mù?”
La Vạn Sơn sững sờ, hôm nay bị Sở Bắc làm nhục như vậy.
Đến mức ông ta cũng sinh lòng nhạy cảm đối với từ người mù này.
“Đúng vậy!”, Dương Xuyên gật đầu, trong mắt chợt lóe hung ác.
“Tôi cho ông hai ngày, tôi muốn toàn bộ tin tức của hắn!”
“Vâng, cậu Dương!”
La Vạn Sơn không chút do dự, lập tức gật đầu.
Điều tra một người mà thôi, việc nhỏ như con thỏ.
Huống hồ, nếu có thể nhờ vào đó trèo lên cành cây cao nhà họ Dương, vậy nhà họ La thật sự phất lên rồi.
“Được rồi, đi vào đã! Cậu đây đói bụng! Về phần lão già Chu Minh Hạo kia, cứ để ông ta từ từ chờ đợi đi!”
Nói xong, Dương Xuyên khẽ cười một tiếng, dẫn đầu đi vào trong nhà lớn nhà họ La.
La Vạn Sơn vội vàng đi theo đằng sau, không quên vẫy vẫy tay với quản gia cách đó không xa.
“Nghe thấy lời cậu chủ Dương vừa nói chưa? Tôi cho ông một ngày, chắc chắn phải tìm được người kia!”
Nhưng mà, khuôn mặt quản gia lộ vẻ sầu khổ.
“Ông chủ, một ngày có hơn mười nghìn xe taxi đi trên cao tốc Tân Hải, tin tức cậu chủ Dương đưa cho quá ít, chuyện này không khác nào mò kim đáy biển!”
“Ông ngu à?”
La Vạn Sơn trừng mắt lườm ông ta: “Sở Bắc kia cũng đeo kính râm, cũng là người mù, ông nói là hắn, vậy chính là hắn rồi!”
Chuyện này…
Quản gia sững sờ, lập tức phản ứng kịp.
Nếu cậu chủ Dương đã hoàn toàn không hay biết gì về người kia, không phải bọn họ nói là người nào thì chính là người đó hay sao?
“Vâng, ông chủ, tôi lập tức đi làm!” Quản gia trả lời rồi vội vàng rời đi.
La Vạn Sơn xoay người, trong mắt lấp lóe ánh sáng hận thù, làm thế nào cũng không giấu được.
“Sở Bắc, hãy đợi đấy! Dám động đến con tôi, tôi muốn cậu sống không bằng chết!”
Một đêm này, chắc chắn có rất nhiều người ngủ không ngon giấc.
…
Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc tỉnh dậy từ sớm.
Một đêm này, tất nhiên là anh ngủ ở trong phòng bệnh.
Có Phương Chính Quân ra mặt, thêm một cái giường cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Anh vừa đứng dậy, Lạc Tuyết cũng tỉnh lại.
Nhìn thấy con gái vẫn đang ngủ say, hai người ăn ý không nói gì.
Chờ ra khỏi phòng bệnh, Lạc Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hôm nay anh chăm sóc Tâm Nhi, tôi đi làm!”
Nói xong, còn chưa rời đi, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy ra liếc nhìn, không ngờ lại là mẹ Chu Cầm gọi đến.
Vừa ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng quát giận dữ.
“Con bé chết tiệt này, con chết ở đâu rồi? Nếu con còn không trở về, mẹ con sẽ bị người ta đuổi ra ngoài đấy”.
.