“Mẹ? Mẹ sao vậy?”
Lạc Tuyết khẽ nhíu mày, mơ hồ có loại dự cảm xấu.
“Sao rồi? Con còn có mặt mũi hỏi mẹ sao rồi?”
Đầu bên kia điện thoại, Chu Cầm tức đến nổ phổi.
“Còn không phải tai họa do con và tên mù kia gây ra sao?”
“Cho con nửa tiếng! Nếu con còn không trở về, vậy vĩnh viễn đừng về nữa”.
Tút tút tút…
Nói xong, bên kia dứt khoát cúp máy.
Lạc Tuyết đặt điện thoại di động xuống, sắc mặt rất khó coi.
Cuối cùng chuyện nên đến cũng đến rồi.
“Sao vậy?”
Sở Bắc bước đến, quan tâm hỏi han.
“Không sao!”
Lạc Tuyết lắc đầu, giọng điệu mang theo mệt mỏi.
“Anh chăm sóc Tâm Nhi, tôi về nhà một chuyến!”
Nói xong, quay người muốn rời đi.
Sở Bắc không chút do dự chống gậy trúc đi theo.
“Anh trở về cùng em, Tâm Nhi có Phương Chính Quân chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Tất nhiên Sở Bắc hiểu rõ, cục diện rối rắm hôm qua vẫn chưa thu dọn sạch sẽ.
Anh nợ Lạc Tuyết rất nhiều, sao có thể nhẫn tâm để cô một mình đối mặt?
“Anh…”
Lạc Tuyết quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp.
Một mình cô trở về, chính là xông vào đầm rồng hang hổ.
Nếu Sở Bắc về theo, e rằng nhà họ Lạc sẽ nổ tung.
Nhưng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài.
“Đi thôi”.
Dù sao trốn tránh cũng không phải cách có thể giải quyết tận gốc.
Có một số việc, dù gì cũng phải đối mặt.
Trên đường đi, hai người đều có suy nghĩ riêng, lặng im không nói chuyện.
Chỉ hai mươi phút là về đến khu nhà tổ nhà họ Lạc.
Khu nhà tổ hơi cũ nát, nhưng quy mô không nhỏ, sửa sang trang trí bên trong cũng rất xa hoa.
Đây là sản nghiệp tổ tiên của nhà họ Lạc, vị trí cực kỳ đắc địa.
Lúc trước có gia tộc lớn trả giá mấy trăm triệu mua lại, nhưng cũng không bán.
Chỉ là, hôm nay, khu nhà tổ rất yên tĩnh.
Yên tĩnh một cách đáng sợ!
Lạc Tuyết cắn răng, dẫn theo Sở Bắc đi vào phòng khách.
Xa xa cũng có thể nhìn thấy trong phòng khách ngồi đầy người.
Ngồi ở vị trí đầu, rõ ràng chính là ông nội Lạc Vinh Quang!
Bên dưới ông ta, bác cả Lạc Viễn Hà, chị họ Lạc Mai đang ngồi ở đó.
Mẹ Chu Cầm cũng ở trong đó, nhưng so với những người khác, bà ta lại phải đứng.
“Ông… ông nội, cháu về rồi!”
Lạc Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng chào hỏi.
Trong lòng cực kỳ thấp thỏm không yên, nhìn dáng vẻ này, e rằng hôm nay không tránh được trách phạt rồi.
Nhưng Lạc Vinh Quang cũng không đáp lời.
Thậm chí mắt cũng không thèm nhìn cô một cái.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Bắc mặt không cảm xúc ở sau lưng Lạc Tuyết.
“Sở Bắc, mày còn có mặt mũi trở về? Da mặt mày đúng là không phải dày bình thường”.
Lạc Mai nghiến chặt hàm răng trắng ngà, là người đầu tiên chất vấn.
Cái tát ngày hôm qua, đến bây giờ ả ta vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Tiểu Mai, em còn không hiểu rõ hắn sao? Không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!”
Lý Nham ở bên cạnh cười nói, giọng điệu tràn đầy coi thường.
Hắn ta là người ngoài duy nhất, nhưng rõ ràng bây giờ đang tự cho mình là chủ nhà.
Sắc mặt Lạc Tuyết trắng bệch, cúi đầu không nói gì.
Còn Sở Bắc, vẫn luôn lẳng lặng đứng sau lưng Lạc Tuyết.
Làm như mắt điếc tai ngơ đối với chất vấn và châm chọc của hai người bọn họ.
“Sở Bắc, không phải hôm qua mày oai phong lắm à? Sao bây giờ không nói chuyện?”
Lạc Mai còn tưởng rằng Sở Bắc sợ rồi nên càng nói quá đáng hơn.
“Lại còn dám đánh tao, tao thật sự hối hận lúc trước không chặt bỏ đôi tay này của mày!”
“Cái đồ mù lòa thối tha này biến thành người câm từ khi nào? Tức chết tao rồi…”
Lạc Mai chửi ầm lên, nhưng từ đầu đến cuối Sở Bắc vẫn không có chút phản ứng nào.
Khiến ả ta có loại cảm giác đấm vào bông mềm, trái lại khiến mình tức giận không ít.
“Được rồi!”
Cuối cùng, Lạc Vinh Quang lên tiếng.
Đầu tiên ông ta trừng Sở Bắc một cái, sau đó ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Chu Cầm.
“Chu Cầm, nếu người đã trở về rồi, vậy nên làm như thế nào, tự cô nói ra đi!”
Bị Lạc Vinh Quang chỉ đích danh, cơ thể Chu Cầm khẽ run rẩy.
Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Bắc, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta.
“Ông cụ, việc này không hề liên quan đến con và Tiểu Tuyết, đều là Sở Bắc này tự quyết định!”
“Bây giờ con làm chủ, để Tiểu Tuyết cắt đứt tất cả quan hệ với tên mù này”.
“Tốt nhất để hắn mang cả đứa nhỏ kia đi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến nhà họ Lạc chúng ta”.
Chu Cầm nói liền một mạch.
Mỗi lời nói mỗi hành động đều tràn đầy căm hận và ghét bỏ đối với Sở Bắc.
“Mẹ…”
Mà Lạc Tuyết nghe xong, đôi mày cau chặt lại.
Chuyện giữa cô và Sở Bắc rất phức tạp, há lại chỉ một câu cắt đứt quan hệ là có thể nói rõ ràng?
Hơn nữa, bắt cô rời xa con gái, tuyệt đối không thể nào!
“Lạc Tuyết, chẳng lẽ cô còn không nỡ bỏ hắn?”
Khóe miệng Lạc Mai mang ý cười, cắt ngang lời cô nói.
“Chậc chậc, con khốn và tên mù, đúng là tuyệt phối!”
Ông cụ ngồi ở vị trí đầu hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng không tốt.
“Lạc Tuyết, chuyện hôm qua tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cô, cô đừng rượu mời không muốn uống chỉ muốn uống rượu phạt”.
“Nghe lời mẹ cô! Lập tức cắt đứt quan hệ với Sở Bắc, bao gồm cả đứa trẻ vướng víu kia, cũng xử lý luôn đi! Sau đó ngoan ngoãn gả cho cậu chủ La!”
“Nếu không, tổn thất của gia tộc, dùng tính mạng cả nhà các cô cũng không đền nổi”.
“Ông nội, cháu… cháu…”
Đôi mắt Lạc Tuyết đỏ bừng, tràn đầy ấm ức.
Đã đến lúc này rồi, vậy mà người nhà còn ép mình lấy La Huy?
Hơn nữa bốn năm nay, chỉ có con gái và cô sống nương tựa lẫn nhau.
Con gái chính là thịt đầu tim của cô, sao có thể dứt bỏ?
“Cháu cái gì mà cháu?”
Lạc Mai hừ một tiếng, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
“Họa mà cô gây ra ngày hôm qua còn chưa đủ sao? Nếu không có gia tộc chống đỡ, cả nhà các cô chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Cô lại còn không biết tốt xấu? Sao nhà họ Lạc chúng tôi lại sinh ra con cháu không ra gì như cô chứ?”
“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn nghe lời, mọi người làm vậy đều là muốn tốt cho con!”
Chu Cầm cũng tận tình khuyên bảo
Đến khi nhìn về phía Sở Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cái tên mù này hại con thảm như vậy, con còn che chở hắn làm gì?”
“Loại người này, để hắn tự sinh tự diệt là được rồi! Đưa đến nhà chúng ta, mẹ cũng ngại mất mặt”.
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của mấy người, Lạc Tuyết siết chặt đôi bàn tay trắng nõn, nước mắt tí tách chảy xuống.
Cô sớm đã đoán được hôm nay sẽ không yên bình.
Lại không ngờ bão táp kéo đến mãnh liệt như vậy, khiến cho cô trở tay không kịp.
“Lạc Tuyết, nếu cô vẫn là người nhà họ Lạc tôi, vậy ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, dáng vẻ cao xa vời vợi, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
“Việc này có tôi làm chủ, trong vòng ba ngày, cô nhất định phải…”
Bịch!
Nhưng mà, ông ta còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên bị một tiếng vang trầm cắt ngang.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Sở Bắc.
Bởi vì, âm thanh vừa rồi chính là gậy trúc trong tay Sở Bắc phát ra.
Chỉ thấy Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt vẫn không hề có chút dao động nào.
“Hình như các người vẫn chưa hỏi ý kiến của tôi!”
Giọng điệu bình thường, không một gợn sóng, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người một cách rõ ràng.
“Ý kiến của mày? Mày là cái thá gì, ý kiến của mày quan trọng lắm à?”
Lạc Mai cắn răng, lại chửi ầm lên.
Lý Nham ở bên cạnh làm bộ thở dài.
“Có một số người đó, luôn luôn không tự biết lấy mình, đúng là tức cười!”
Lạc Viễn Hà ngồi bên dưới ông cụ vẫn luôn không nói lời nào, cuối cùng lúc này cũng lên tiếng.
“Bố, hôn ước giữa Sở Bắc và Tiểu Mai, sau hôm qua coi như không tính nữa rồi! Mà hắn và Lạc Tuyết lại không kết hôn, cũng không được coi là có quan hệ! Đối phó với loại người này, dứt khoát ném ra ngoài là được rồi”..